Màn đêm dần buông xuống, thành cổ Thiên Thu cũng chìm vào yên tĩnh.
Mấy người phía Cổ Tam Thông bận rộn một ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Thành cổ Thiên Thu có một sự thay đổi lớn, khắp nơi đều có ánh sáng chiếu rọi, trên nhiều cây linh quả, mỗi một quả linh quả lấp lánh ánh sáng, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông càng lung linh hơn.
Nơi biệt uyển yên tĩnh, Sở Linh ra ra vào vào, mỗi một lần đi ra khỏi căn phòng trong tay cô đều cầm một cái khay ngọc, bên trong khay ngọc có rất nhiều đồ ăn ngon, lúc này trên bàn bày mười mấy khay ngọc.
Nào ai ngờ nổi những món ngon này đều do một tay Sở Linh – một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám làm ra.
Lúc này cô không giống như một tu sĩ mạnh mẽ nữa mà giống như một thê tử hiển thảo dịu dàng làm một bàn đầy thức ngon đợi phu quân về ăn cùng.
“Cũng hòm hòm rồi”, sau khi đặt khay ngọc cuối cùng xuống, Sở Linh không quên nếm thử kiệt tác của mình, trên khuôn mặt cô xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng hiếm có.
“Không biết hắn thấy thì có cảm động không nhỉ?”, Sở Linh nhìn rồi bật cười ngây ngô.
Rầm!
Cô vừa dứt lời, bên ngoài biệt uyển chợt vang lên một âm thanh khác thường, nếu nghe kĩ thì đây chính là âm thanh của chưởng ấn giáng xuống mặt đất.
Sở Linh vô thức đưa mắt nhìn.
Xuất hiện trong tầm mắt cô chính là Diệp Thành đang đi vào, hắn còn khiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3653630/chuong-724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.