Chương trước
Chương sau
 “Đây, kiếm Trạm Lô của ngươi”, Diệp Thành quăng thanh sát kiếm màu xanh cho Tạ Vân. 

 “Không tệ, không tệ”, Tạ Vân cũng cười sung sướng, nhận lấy kiếm Trạm Lô, thẳng tay ném thanh kiếm ghẻ của mình sang một bên. 

 Sau đó Diệp Thành lại lấy ra từng thứ binh khí phi thường khác, mỗi người một thứ. 

 Những thứ này đều là bảo bối hắn cướp được trong thời gian qua, có rất nhiều thứ là binh khí của cảnh giới Chuẩn Thiên, đều là binh khí phi thường, lấy bừa một thứ mang đi đấu giá cũng kiếm được mấy triệu linh thạch. 

 Tất nhiên ngoài những thứ này còn có cả bí thuật thần thông. 

 Diệp Thành phất tay lấy ra vài trăm cuốn bí thuật, mỗi cuốn là một thần thông, muôn màu muôn vẻ, cái gì cần đều có. 

 “Mọi người tự chọn đi!” 

 Diệp Thành bày ra cả một bàn lớn, những bí thuật thần thông này hầu hết đã được hắn lựa chọn kỹ càng, hơn nữa phần lớn đều do cướp được, mỗi loại đều được hắn thác ấn thành mười mấy bản, chỉ chờ mang đi tặng. 

 Woa! 

 Mắt của Tạ Vân và những người khác đều sáng lên, tuy họ đã từng là những người xuất sắc của một tông, nhưng bây giờ lại chẳng khác gì kẻ quê mùa, muốn trách thì chỉ trách Diệp Thành quá biến thái. 

 “Sư tỷ, có phải ta còn nợ tiền tỷ không?”, Diệp Thành mỉm cười hỏi Tề Nguyệt. 

 “Sao, ngươi còn định trả tiền cho ta à?”, Tề Nguyệt đang lật xem cuốn bí thuật, bất giác nở nụ cười. 

 “Vay tiền thì phải trả chứ!”, Diệp Thành cười tươi, đưa túi đựng đồ cho Tề Nguyệt, nhưng bên trong không phải linh thạch mà là linh đan. 

 Không chỉ Tề Nguyệt, mà tất cả những người có mặt đều có phần. 

 Woa! 

 Khi nhìn thấy đan dược trong túi đựng đồ, Tạ Vân ngạc nhiên hô lên, hỏi Diệp Thành: “Tiểu tử kia, ngươi cướp tiệm đan dược đấy à?” 

 “Linh tinh, lão tử là Đan Thánh đấy”, Diệp Thành mắng một câu, sau đó chỉnh lại quần áo rồi vuốt tóc. 

 “Cũng đúng”, Tạ Vân cười khà khà: “Có huynh đệ là Đan Thánh thật thích, không phải lo lắng về đan dược nữa!” 

 “Ta không rảnh nói nhảm với ngươi”, Diệp Thành lại lấy hai cuốn bí thuật khác ra, một cuốn là Man Hoang Luyện Thể, một cuốn là Man Hoang Luyện Hồn: “Đây mới là mục đích chính của ngày hôm nay, thần thông vô thượng luyện thể và bí thuật thần thông luyện hồn”. 

 Đám người Tạ Vân nhận lấy, liếc mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy hết hồn hết vía: “Đây… Đây là thứ dành cho người luyện sao?” 

 “Bí thuật này thật bá đạo”, Nhiếp Phong trước nay luôn kiệm lời cũng bất giác cảm thán. 

 “Diệp sư đệ đều đã luyện hai bộ bí pháp này rồi sao?”, Đoàn Ngự tò mò hỏi Diệp Thành. 

 “Đương nhiên rồi”. 

 “Súc vật!” 

 “Nhưng luyện thể cần có chân hoả”, Tề Nguyệt lật xem, sau đó không khỏi nhíu mày: “Mà bí thuật luyện hồn này cũng cần có lôi điện”. 

 “Ta đã chuẩn bị hết cho mọi người rồi”, Diệp Thành mỉm cười, triệu gọi tiên hoả và thiên lôi, để chúng hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân, diện mạo của chúng giống hệt Diệp Thành, mọi người nhìn mà ngơ ngác. 

 “Thời gian dài sắp tới, chúng sẽ tu luyện cùng mọi người”, Diệp Thành cười bảo: “Củng cố nền tảng vững chắc sẽ rất có ích cho việc tu luyện sau này”. 

 “Đã hiểu”, mọi người đều cười thật tươi, tò mò quan sát Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân từ đầu đến chân. 

 Mặc dù Tiên Hoả Đạo Thân không thể nói nhưng nó biết gật đầu và mỉm cười. 

 Sau đó nó phân ra hơn mười ngọn tiên hoả, truyền vào đan điền mỗi người. 

 A! 

 Chẳng mấy chốc, trong biệt uyển truyền tới tiếng la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Tạ Vân và Hoắc Đằng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.