Chương trước
Chương sau
Chương 165: Trút giận

“Sở Linh là …, thôi bỏ đi, hôm khác ta tới Ngọc Nữ Phong sau”, Bàng Đại Xuyên không trả lời, chỉ khoát tay rồi lại ngồi trên chiếc đệm hương bồ, sau đó giơ tay, lại lần nữa chìm vào trạng thái tĩnh tâm. 

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không hỏi thêm nữa, hắn cất túi đựng đồ rồi rời đi. 

Ra khỏi Vạn Bảo Các, Diệp Thành không dừng chân, hắn muốn nhanh chóng quay về để thăng cấp cho Tử Huyên. 

Có điều, khi đi qua một góc linh sơn Diệp Thành đột nhiên dừng lại. Hắn trông thấy trên một cây linh thụ to cao đang có hai người bị treo lơ lửng trên đó, cứ thế đu đưa theo chiều gió, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Hùng Nhị và Tạ Vân sao? 

“Ôi chao, chuyện gì thế này?”, Diệp Thành sững người, hắn đi tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn Hùng Nhị và Tạ Vân. 

Hai tên này mặt mày sưng vù, từ đầu tới chân toàn là dấu chân, vả lại trên đạo bào còn có từng vết rách, đầu tóc rối bời như tổ quạ, người không biết còn tưởng cả hai tên này vừa đánh nhau với chó. 

“Chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, mau thả ta xuống”, thấy người tới là Diệp Thành, Tạ Vân và Hùng Nhị rít lên. 

Diệp Thành ho hắng nhưng vẫn ngưng khí thành dao sắc cắt đi tiên thừng đang trói bọn họ. 

“Mẹ kiếp”. 

“Chết tiệt”. 

Vừa được thả xuống, cả hai ngồi phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm. 

“Sao vậy, ai đánh ngươi?”, Diệp Thành quỳ dưới đất, trong lòng hắn có cảm giác hết sức kỳ lạ, đó chính là nhìn thấy Hùng Nhị và Tạ Vân bị đánh thế này, sao hắn lại thấy vui chứ? 

“Tề Dương”, Tề Vân tức tối mắng chửi. 

“Khổng Tào”, điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó chính là cái tên mà Hùng Nhị nói ra. 

“Các ngươi ăn no rửng mỡ à?”, Diệp Thành đưa hai bình Ngọc Linh Dịch tới trước mặt hai tên: “Khổng Tào thì ta không nói, tên này mặc dù chẳng phải tử tế gì nhưng hắn cũng ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, còn đường huynh của Tề Hạo là Tề Dương mà các ngươi cũng đụng tới? Ta nge nói hắn chính là người xếp thứ tám trong chín đệ tử chân truyền ở nội môn, đánh nhau với hắn không bị dập cho mới lạ”. 

“Còn không phải tại ngươi sao?”, Diệp Thành vừa dứt lời, Hùng Nhị và Tạ Vân liền lườm hắn, ánh mắt như muốn toé lửa. 

“Ông đây đụng tới ai chứ. Mới sáng sớm, vừa ra khỏi núi đã ăn luôn một cái bạt của tên Khổng Tào”, Hùng Nhị tức tối nói liên mồm bắn hết cả nước bọt ra ngoài. 

“Ta thì khác gì, đi ra sau núi hái linh thảo, vừa đi vào đã bị đánh”, Tạ Vân rít lên: “Còn ngươi thì tốt lắm, cả ngày trốn như con rùa rụt cổ ở Ngọc Nữ Phong, bọn ta bị đánh cho hoa mắt rồi đây này”. 

Nghe vậy, Diệp Thành vô thức xoa mũi, hắn hiểu ra rằng Tề Dương và Khổng Tào trút giận hết lên đầu Hùng Nhị và Tạ Vân. 

Bọn họ đang nói chuyện thì ở phía xa có người đi đến. Người này thân hình to cao lực lưỡng, để vai trần, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, trên tay còn cầm hai cái búa, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Hoắc Đằng sao? 

Thấy vậy, Diệp Thành liền nhếch miệng. Nếu nói về Hoắc Đằng thì cũng chẳng khá khẩm hơn Tạ Vân và Hùng Nhị là mấy, mặt mày sưng vù, khắp người toàn dấu chân, đến cả hai cái búa to kệch trông cũng méo xệch đi. 

“Ngươi cũng bị đánh sao?”, Tạ Vân và Hùng Nhị nhìn Hoắc Đằng từ đầu tới chân. 

“Thừa lời”, Hoắc Đằng tức tối dậm chân: “Tên chó Giang Dương đó, nói đánh một một nhưng lại giở trò với ta”. 

“Giang Dương – đường huynh của Giang Hạo”, nói tới đây, Hoắc Đằng liền ném ánh mắt bực dọc sang Diệp Thành. 

Được rồi, ba huynh đệ của mình bị đánh trong cùng một ngày, vả lại người ra tay đều là những đường huynh hoặc sư huynh của kẻ thù ở ngoại môn, đây rõ ràng là âm mưu từ trước. 

Diệp Thành chắc chắn rằng không chỉ ba người phía Tạ Vân mà Tiêu Cảnh và Vương Lâm cũng chẳng ngoại lệ. Mấy người phía Khổng Tào không tìm được Diệp Thành thì trút giận lên đầu bọn họ. 

“Mẹ kiếp, đánh lại”, Tạ Vân tức tối: “Ông đây từ ngày xuất đạo chưa bao giờ bị nhục thế này”. 

“Đánh, phải đánh”, Hoắc Đằng và Hùng Nhị cũng mắng chửi bắn toè loe nước bọt. 

“Nào, nào, cùng tính kế”. 

Dưới gốc cây hiện ra cảnh tượng cả bốn tên chúi đầu thì thầm to nhỏ. Có đệ tử nội môn đi qua thấy bọn họ chúi đầu vào nhau thì tỏ vẻ bất ngờ, không cần nghĩ cũng biết cả bốn tên đang âm mưu gì đó chẳng tốt đẹp rồi. 


“Vậy ngươi cứ tính cho chuẩn đi”, Hoắc Đằng vỗ vai Diệp Thành sau đó liếc mắt sang Tạ Vân và Hùng Nhị rồi cả ba tên cùng đứng dậy đi về phía sau ngọn núi ở nội môn. 

Còn Diệp Thành đợi cả ba tên rời đi thì mới đứng dậy vươn vai, sau đó khiêng theo thanh Thiên Khuyết hung hăng bước đi. 

Trên cả đoạn đường đi, Diệp Thành luôn liếc nhìn hết bên nọ đến bên kia. Hắn đang tìm người, mà tìm ai cơ? Đương nhiên là tìm mấy người phía Khổng Tào và Giang Dương rồi. Nếu như thấy một tên trong số đó thì hắn sẽ không do dự mà dẫn dụ bọn họ ra sau núi. 

Chẳng mấy chốc, một bóng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt. Người đó vừa bước ra khỏi Tàng Thư Các, mặt mày hết sức bình thường nhưng khí tức lại mạnh mẽ, nếu nhìn kỹ thì há chẳng phải Giang Dương sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.