“Trời”, Tư Đồ Nam kinh gạc lên tiếng: “Có cần phải kinh người thế này không chứ. Nếu vậy thì không còn cách cứu Diệp Thành được rồi”.
“Dùng Nhất Niệm Hoa Khai từ trước thì lão nương ta sao có thể thua được chứ?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm oán thầm, nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Chỉ cần dùng Nhất Niệm Hoa Khai thì gì cũng có thể giải quyết được hết”.
“Là vận may mỉm cười với ta”, Huyền Thần ở bên mỉm cười nói.
“Có điều điều khiến ta bất ngờ đó chính là Huyền Linh Chi Thể của đời này lại thức tỉnh được thiên phú thần thông này từ sớm, không đơn giản mà”, ở bên, Phong Vô Ngấn vuốt râu tấm tắc khen ngợi.
Bên dưới, dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng đã đứng cách Diệp Thành ba trượng, trong tay còn cầm một thanh linh kiếm tam sắc.
Khi yên tĩnh quan sát Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng bất lực thở dài.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể gặp lại Diệp Thành, cũng chưa từng nghĩ rằng Diệp Thành có thể tiếp tục tu luyện và trở thành đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông và càng không ngờ nổi Diệp Thành vốn kém cô ta cả một cảnh giới lớn như vậy mà có thể chiến với cô ta tới tận bây giờ.
Trong chốc lát, Cơ Tuyết Băng chợt ngẩn ngơ. Có lẽ cô đã đánh giá quá thấp người thương trong lòng mình thuở nào. Mới chỉ ba tháng, một người chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên như Diệp Thành lại tiến bộ nhanh đến vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3328937/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.