Mệnh lệnh này Thành Côn đã nói với Cơ Tuyết Băng từ hôm qua, thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, Thành Côn lại không kiềm chế nổi mà nhắc lại lần nữa. Có thể thấy sát khí của ông ta đối với Diệp Thành đã đạt tới mức độ không thể nhẫn nhịn thêm.
Cơ Tuyết Băng không hề phản ứng lại với mệnh lệnh này của Thành Côn, cô ta vẫn ngồi bất động y như pho tượng băng.
Phía này, Ngô Trường Thanh đã lên chiến đài: “Cơ Tuyết Băng Chính Dương Tông, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lên quyết đấu”.
Khi đọc tới tên Diệp Thành, Ngô Trường Thanh ném cho hắn ánh mắt cay độc. Nếu không phải là Diệp Thành thì ông ta cũng sẽ không bị trách phạt, càng không bị giáng thân phận tôn quý. Sau ngày hôm nay ông ta sẽ không còn là thủ toạ của Chấp Pháp Điện nữa.
Đối với ông ta mà nói sẽ chẳng có việc nào mất mặt hơn thế này.
Roẹt!
Ngay sau đó, một cơn gió nhẹ thổi tới, Cơ Tuyết Băng giây phút trước còn ngồi trên ghế thế mà giây phút sau đã đứng trên chiến đài, bộ y phục trắng thanh khiết không gió cũng khẽ tung bay, mái tóc đen mượt như thác nước đổ tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Ở một phía khác, Diệp Thành đã dứng dậy nhưng không lên chiến đài luôn mà khẽ xoay người tĩnh lặng nhìn Sở Huyên.
“Cố gắng là được”, Sở Huyên mỉm cười nói.
Không ngờ Diệp Thành giây phút trước còn đang im lặng mà giây phút sau đã sải ước, lấy hai tay bưng mặt Sở Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3326704/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.