“Ít nhất bây giờ Chính Dương Tông vẫn chưa có động tĩnh gì lớn, chứng minh hai người họ vẫn an toàn”, Dương Đỉnh Thiên cân nhắc: “Chúng ta vẫn phải bí mật tìm kiếm, không được để Chính Dương Tông phát hiện”.
Mọi người đều hiểu nỗi lo của Dương Đỉnh Thiên.
Kết quả là đêm hôm khuya khoắt, mọi người phân thành nhiều nhóm, tìm kiếm khắp nơi trong Chính Dương Tông.
Nhưng đến khi trời hửng sáng, đừng nói là bóng dáng Diệp Thành, ngay cả hơi thở của hắn cũng không thấy đâu, chứ đừng nói là Gia Cát Vũ, một sợi lông cũng không thấy.
Giờ phút này, ráng đỏ phía Đông đã xuất hiện, mà nơi nào trong Chính Dương Tông cũng thấy bóng người nhốn náo, trận chung kết cuộc thi tam tông lại sắp bắt đầu.
Mọi người về lại Vọng Nguyệt Các, sắc mặt ai cũng khó coi nhưng đành bất lực.
“Diệp Thành đâu ạ?”, mấy người phía Tư Đồ Nam đã ra, nhưng lại không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.
“Ra sân trước đi!”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, vẻ mặt mọi người đều có chút kỳ quái. Bao nhiêu người cũng không trông chừng được một đệ tử, vẫn để lão già Gia Cát Vũ kia thừa cơ lôi đi.
Khi Dương Đỉnh Thiên dẫn người vào sân, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên, bởi bọn họ không thấy Diệp Thành đâu.
“Chuyện gì vậy? Không định để Diệp Thành tham gia vòng đấu lần này à?”, Thượng Quan Bác là người đầu tiên lên tiếng biểu lộ sự ngạc nhiên.
“Ta thấy có vẻ là vậy”, Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3324363/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.