Phía Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên hay những người khác lúc này đều có vẻ mặt hết sức thú vị.
Trước đó, bọn họ đều liên tục ngăn cản Diệp Thành lên chiến đài, hiện giờ xem ra quyết định trước đó của bọn họ đều quá sai lầm. Tên Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên, trông có vẻ chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại nhưng thực chất khí huyết lại ngút trời.
“Trông tình thế này thì Diệp Thành thăng hạng là cái chắc rồi”, Bàng Đại Xuyên vuốt vuốt râu.
“Có điều chúng ta đã đánh giá thấp hắn rồi”, là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười nói: “Là chúng ta chưa bao giờ đánh giá cao Diệp Thành, hắn có năng lực thực sự”.
“Là sư phụ của hắn, muội thật sự cảm thấy rất bất ngờ”, Sở Huyên mỉm cười: “Tên tiểu tử này, ngươi lại khiến sư phụ bất ngờ rồi”.
So với bọn họ thì sắc mặt của những người bên Chính Dương Tông lại thê thảm hơn hẳn.
“Ngô Trường Thanh, chuyện gì thế này?”, Thành Côn sầm mặt khiến người ta nhìn mà phát sợ, ông ta trừng mắt nhìn Ngô Trường Thanh: “Không phải ngươi nói hắn vì bị phế đi vùng đan điền nên mới đuổi hắn khỏi Chính Dương Tông sao?”
“Quả…quả thực là như vậy ạ”, Ngô Trường Thanh lắp bắp.
“Ta thấy ngươi già rồi hoa mắt đấy”, Thành Côn lạnh giọng rít lên: “Mới chỉ có ba tháng, không chỉ vùng đan điền có thể khôi phục mà còn có khả năng chèn ép cả đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3321830/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.