Chương trước
Chương sau
Tất cả những người quan sát trận đấu còn chưa phản ứng lại, không biết là ai lại rít lên khiến có người vừa nhấp được ngụm trà đã thổi phù cả ra.

“Hét cái gì mà hét, có bệnh à?”, đám đông mặt mày tối sầm, lúc này mới phát hiện tiếng hét vang lên từ phía Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành đứng đó, Tư Đồ Ngọc và Diệp Thành đang sóng vai hét lớn, vả lại trong tay mỗi tên còn cầm một cây gậy, trên cây gậy buộc cái cờ nhỏ in hai chữ Hằng Nhạc.

“Sư tỷ uy võ, sư tỷ bá đạo”, cả hai tên vừa phất cờ vừa hét lớn.

“Không phải mới chỉ thắng một trận sao?”, tất cả mọi người đều nhìn Tư Đồ Nam và Diệp Thành như nhìn hai tên ngốc.

Lại nhìn về mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, bọn họ cũng day trán, không ngờ hai tên nghịch ngợm Tư Đồ Nam và Diệp Thành đã làm loạn cả lên, còn mấy người phía Dạ Như Tuyết thì chỉ có thể quay đầu đi, bộ dạng như không quen hai tên này vậy.

“Hằng Nhạc Tông thật sự đến mức này rồi sao? Chỉ thắng có một trận mà cũng phải phấn chấn đến mức này, haiz…”

“Chỉ thắng một trận mà đại náo cả lên”, người của Chính Dương Tông tỏ vẻ coi khinh: “Có thắng tiếp thì các ngươi cũng không vào được trận chung kết, từ đầu tới cuối cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.

Sau lúc này, Tư Đồ Nam và Diệp Thành bị mấy người phía Sở Huyên lôi về vị trí, còn Ngô Trường Thanh đã lại lần nữa tiến lên chiến đài.

Trận chiến tiếp theo không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông nữa, mà đây là trận chiến giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.

Rầm! Ầm!

Ngay sau đó, trên chiến đài vang lên liên tiếp những âm thanh dữ dội. Tu vi của đệ tử Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông không hề vừa, vả lại bọn họ còn xếp ngang nhau ở mỗi tông nên ngay từ khi bắt đầu trận đấu đã lên cao trào.



Diệp Thành bắt đầu bận rộn, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, khi tất cả mọi người lơ là cảnh giác, hắn đảo mắt lên chiến đài, chỉ cần là bí thuật được sử dụng ra thì hắn không hề chần chừ mà ghi lại.

Thời gian cứ thế dần trôi, trận đấu loại của tam tông diễn ra dài hơn so với dự kiến, mãi tới khi hoàng hôn buông xuống còn chưa kết thúc.

Trong lúc này, những cảnh tượng chiến đấu sục sôi diễn ra liên tiếp.

Rầm!

Sau tiếng động vang dội, một thân hình đẫm máu bay ra khỏi chiến đài, nếu quan sát kĩ thì đây chính là đệ tử của Thanh Vân Tông, còn đệ tử của Chính Dương Tông vẫn còn đứng trên chiến đài, có điều cơ thể hắn cũng thảm hại không kém.

Mãi tới lúc này, trận đấu loại của tam tông mới gần đi tới hồi kết.

“Chính Dương Tông Hoa Vân, Hằng Nhạc Tông Liễu Dật lên chiến đài”.

Khi Ngô Trường Thanh đọc tới hai cái tên tham gia vào trận quyết đấu cuối cùng thì ánh mắt của tất cả mọi người mới rời khỏi vị trí của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông, miệng không khỏi than thở”.

“Ta thấy khí tức của Liễu Dật không bình thường”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan nhìn Liễu Dật, vuốt râu nói.

“Hắn bị đạo thương”, nhìn Liễu Dật, Gia Cát Vũ nheo mắt lên tiếng.

“Đường đường là đệ tử chân truyền đệ nhất mà lại bị đạo thương, e rằng đến khả năng chiến đấu sáu phần cũng khó mà phát huy”, Bích Du liếc nhìn Liễu Dật, trầm giọng: “Mà kẻ hắn phải đối đầu lại là Hoa Vân”.

“Huyền Thần, huyết mạch trong người Liễu Dật có lẽ ngươi không lạ gì”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm hồi lâu không nói gì thì đột nhiên nhìn sang Huyền Thần ở bên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.