“Ý của người là khúc đàn của Cơ Tuyết Băng là một bí thuật tấn công linh hồn?”, Tư Đồ Nam thăm dò nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên vừa chữa lành vết thương cho Dương Bân, vừa nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi chỉ xem thôi mà khúc nhạc ấy cũng đã khiến tâm thần các ngươi rối loạn rồi, nói gì là Dương Bân. Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Cơ Tuyết Băng không ra tuyệt chiêu, nếu không một khúc cầm thôi cũng đủ khiến Dương Bân mất hết tu vi”.
Sở Huyên nói xong, mấy người phía Tư Đồ Nam đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã về lại chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, từ đầu đến cuối cô ta không nói một lời nào, trên mặt đeo mạng che màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm, dường như sự hỗn loạn của thế giới này không thể khiến tâm tư cô ta nổi lên một gợn sóng.
“Không biết mình đấu với cô ấy sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng”, Diệp Thành yên lặng quan sát Cơ Tuyết Băng, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối.
Thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa dự đoán của hắn, người cùng thế hệ cũng chỉ có người thương thuở nào có thể khiến hắn thấy áp lực thế này, hắn có cảm giác mình và cô ta sẽ được gặp lại nhau trên chiến đài trong cuộc thi tam tông.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”, Sở Huyên đặt bàn tay lên người hắn.
“Không có gì ạ”, Diệp Thành cười nhẹ.
Khúc đàn đã kết thúc mà cả khán đài vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3316864/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.