“Mạnh kinh người”.
“Huyền Linh Chi Thể quả nhiên danh bất hư truyền”, trưởng lão của các thế gia khác đều lần lượt trầm trồ.
Haiz!
Phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực.
Phía này, Diệp Thành ngồi im nhìn Cơ Tuyết Băng. Mặc dù là người thương trong lòng thuở nào nhưng trong đôi mắt hắn hiện giờ khi nhìn Cơ Tuyết Băng lại chẳng mang theo bất cứ tình cảm gì khác.
Đây đúng là sự giễu cợt đắng cay.
Người thương thuở nào, một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên bị người đời giễu cợt, một người lại là Huyền Linh Chi Thể được người ta ngưỡng mộ, khoảng cách xa vời vợi như giữa đất và trời.
Khi Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng cũng vừa hay Cơ Tuyết Băng liếc mắt sang bên này. Tối qua sau khi nghe Lý Thi Mạn bẩm bảo, biết Diệp Thành tới Chính Dương Tông, kể cả là cô ta thì cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ, có điều cũng vì cao ngạo nên cho dù biết Diệp Thành đến đây, cô ta cũng không mấy bận tâm.
Sau khi hai bên nhìn nhau, Cơ Tuyết Băng lập tức đảo mắt đi trước, quét qua người những thành viên khác của Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành biết Cơ Tuyết Băng không hề quan tâm tới mình mà đang tìm một người với cái tên Trần Dạ.
Cô ta còn thể hiện sự lạnh lùng hơn so với trong tưởng tượng của Diệp Thành.
“Có cảm thấy áp lực không?”, ở bên, Sở Huyên thấy Diệp Thành lặng thinh như vậy thì lên tiếng hỏi.
Diệp Thành từ từ thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3314951/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.