Diệp Thành không phản bác, hắn cũng chẳng buồn tranh cãi với Triệu Khang vì Triệu Khang hiện giờ và hắn không cùng một đẳng cấp nữa rồi.
Thế nhưng sự nhẫn nại của Diệp Thành lại khiến Triệu Khang được đà lấn tới, cả đoạn đường đi hắn ta không ngớt lời mỉa mai châm chọc.
“Cho dù hiện giờ huynh có thể tu luyện nhưng trong mắt ta huynh vẫn chẳng là gì cả”.
“Hằng Nhạc Tông, đúng là nực cười, muốn sánh với Chính Dương Tông ta sao?”
“Huynh cuối cùng cũng chỉ là kẻ bỏ đi mà thôi”.
Cứ như vậy, Triệu Khang dẫn Diệp Thành tới chân một ngọn núi không quá cao, lúc này mới khẽ phất quạt nhìn Diệp Thành: “Vọng Nguyệt Các ở trên kia”.
Diệp Thành không buồn nhìn hắn, toan đi lên đỉnh núi nhưng lại bị Triệu Khang ngăn lại.
“Diệp sư huynh đừng đi”, Triệu Khang chặn Diệp Thành giống như ngày mà Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông vậy.
“Ngươi còn việc gì?”, Diệp Thành liếc nhìn hắn.
“Ta nghe nói huynh có ba linh phù của Hằng Nhạc Tông, không biết sư huynh có thể cho ta một tấm không?”
“Một triệu linh thạch, ba tấm linh phù đều là loại giá trị”, Diệp Thành thản nhiên nói.
“Một triệu, khẩu khí của huynh cũng lớn nhỉ?”, Triệu Khang mặt lạnh tanh, sao hắn có thể không biết Diệp Thành đang chơi mình được, hắn cũng chẳng phải chưa hề nghe tới ba tấm linh phù này của Hằng Nhạc Tông. Ba tấm linh phù này gộp lại cũng phải có giá lên đến hàng trăm nghìn linh thạch.
“Không mua nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3304962/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.