Tiếng cười nhạo vang vọng khắp nơi, một đệ tử mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành với đô mắt mang theo vẻ khinh khi: “Ôi ai đây? Đây chẳng phải là Diệp sư huynh của chúng ta sao?”
Diệp Thành hơi ngẩng đầu, nhìn ra được dáng vẻ của người đối diện qua lớp tóc. Người này mặt mày trắng bóc, đôi môi mỏng tang, trông tuấn tú nhưng lại có đôi mắt xếch.
“Triệu Khang”, Diệp Thành lục tìm trong ký ức và nhớ lại cái tên này. Triệu Khang khi xưa không mang theo dáng vẻ cao ngạo thế này. Lúc đó hắn ta vẫn còn rất cung kính Diệp Thành.
Suy nghĩ bị gián đoạn, Triệu Khang đi một vòng xung quanh Diệp Thành, liếc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Diệp sư huynh, sao giờ trông huynh lại ra nông nỗi này, thấy sư huynh thế này, đệ thật sự xót xa”.
Biết đang bị giễu cợt, Diệp Thành không nói thêm nhiều, lập tức rảo bước đi.
“Đừng đi mà”, Triệu Khang lê người qua, chắn trước mặt Diệp Thành, khẽ xoay cây quạt trong tay và nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ.
“Tránh ra”.
“Đã thành loại bỏ đi rồi còn ngoan cố”, gập mạnh cây quạt lại, nụ cười trên mặt Triệu Khang chợt tan biến: “Huynh còn tưởng huynh vẫn là Diệp Thành của ngày xưa sao?”
Diệp Thành run người, định phản bác lại nhưng lại chẳng có nổi sức mà lên tiếng.
“Muốn đi? Cũng được thôi”, Triệu Khang lại một lần nữa lên tiếng, nói rồi hắn chạng hai chân ra, nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Bò qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2881555/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.