“Không tồi, không tồi”, Diệp Thành vỗ vỗ túi đựng đồ, trong lòng hân hoan hồ hởi, một chân hắn đã bước vào cánh cửa chính của Vạn Bảo Các.
Vừa đi vào, Bàng Đại Hải đã bước ra.
Vẫn như lần đầu, đôi mắt tròn to của ông ta nhìn món đồ nào cũng sáng rực lên. Ai dám trộm đồ ở đây nhất định không thể lọt qua mắt ông ta được.
“Cậu nhóc, lại đến rồi hả, ưng món gì, ta bớt cho chút tiền”, Bàng Đại Hải xoa xoa tay, tươi cười với vẻ mặt không giống thường lệ cho lắm, ông ta nhìn thấy Diệp Thành là chắc mẩm có gì hay ho rồi.
“Trưởng lão, có Tuyết Ngọc Lan Hoa không ạ?”
“Có, có, có, Vạn Bảo Các ta gì cũng có”, Bàng Đại Hải nói rồi không quên giơ hai tay lên: “Năm mươi linh thạch một cây, ngươi cần bao nhiêu?”
“Đắt…đắt vậy sao ạ?”
“Ngươi mua nhiều sẽ được giá rẻ hơn”, Bàng Đại Hải vuốt vuốt bộ râu, nháy mắt với Diệp Thành: “Đương nhiên, ít nhất là năm mươi cây trở lên mới được giá rẻ”.
Nghe vậy, Diệp Thành đặt túi đựng đồ của mình lên bàn quầy, hỏi: “Trưởng lão, người xem những món đồ bên trong này đáng giá bao nhiêu linh thạch?”
“Ôi chao, có vẻ cái túi của ngươi cũng không nhẹ nhỉ?”, vừa nói, Bàng Đại Hải lại mở túi đựng đồ ra, ngó vào bên trong sau đó lại liếc nhìn Diệp Thành: “Ta nói, ngươi đánh bại Vệ Dương rồi sao?”
Nghe Bàng Đại Hải nói vậy, Diệp Thành thẫn thờ: “Trưởng lão nhận ra sao ạ?”
“Đương nhiên rồi”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2881424/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.