Hú!
Tiếp sau đó là một âm thanh chói tai vang lên. Âm thanh này nghe rất lạ thường không những đinh tai nhức óc mà còn mang theo ma lực khủng khiếp, mặc dù đứng ở khoảng cách xa như vậy nhưng Diệp Thành vẫn không khỏi hốt hoảng. Hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra.
Thấy vậy, Sở Huyên khẽ vung tay khiến một đạo linh quang bay thẳng vào giữa hai đầu lông mày Diệp Thành.
Diệp Thành lúc này mới tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía đông bắc với vẻ mặt kinh ngạc. Âm thanh kia suýt chút nữa thì khiến hắn không trụ vững, với tầm nhìn của hắn thì đương nhiên có thể nhận ra ánh sáng đó bất phàm.
Mọi tò mò khiến Diệp Thành chợt quên đi việc với Sở Huyên.
“Rốt cục là gì vậy?”, Diệp Thành vừa mải miết nhìn vừa thầm nhủ, hắn biết Sở Huyên nhất định đi theo ánh sáng đó tới đây và bọn họ gặp nhau tại đây là tình cờ.
Ở bên, Sở Huyên thấy Diệp Thành ngây người ra thì hắng giọng: “Đừng có ngây ra thế nữa, mau rời khỏi đây”.
Nghe vậy, Diệp Thành mới phản ứng lại. Hắn như được đại sá, cơ thể cứng đơ của hắn bắt đầu phản ứng lại, hắn không buồn quan tâm xem ánh sáng trắng kia bắt nguồn từ đâu mà cứ thế ba chân bốn cẳng chạy thục mạng vào rừng sâu.
“Ta trông xấu đến mức người khác nhìn phải bỏ chạy sao?”, liếc nhìn bộ dạng đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt lấy làm lạ. Nếu không phải đang điều khiển trận pháp thì cô ta thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2881419/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.