Diệp Thành phất tay thu lại bình hồ lô, sau đó nhặt cái vạc nhỏ lên khỏi mặt đất.
Cái vạc vẫn giống như bộ dạng ban đầu, không có gì thay đổi.
“Ta không tin”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức triệu gọi chân hoả bao quanh cái vạc.
Một canh giờ sau, Diệp Thành thu lại chân hoả, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Còn cái vạc kia vẫn như ban đầu, dù bị Diệp Thành dùng chân hoả đốt một canh giờ nhưng vẫn không hề chảy.
“Ngươi làm bằng gì mà lại có thể không bị chân hoả thiêu chảy?”
Diệp Thành cầm cái vạc trong tay mà tặc lưỡi, đến cả chân hoả cũng không thể khiến nó tan chảy, hắn thật sự đã mất hứng rồi.
Diệp Thành lại cầm bình hồ lô Tử Kim, sau đó nuốt vài hơi linh dịch.
Linh dịch chảy vào cơ thể như dòng nước mát lành, có điều điều khiến Diệp Thành ngỡ ngàng đó là linh dịch lần này hắn nuốt vào lại không giống như trước đây, còn có gì không giống thì hắn lại không tả được.
“Sao lại có cảm giác kỳ lạ thế này nhỉ?”, Diệp Thành phất vạt áo, cảm giác cơ thể hơi nóng.
Chẳng mấy chốc, máu tươi trong cơ thể hắn chảy nhanh hơn, thậm chí còn sục sôi khiến hắn thấy như có ngọn lửa đang thiêu trong người mình.
Diệp Thành liếm liếm cái miệng khôn ran, hắn lại cầm bình hồ lô lên rồi lại ngẩng đầu trút linh dịch vào miệng. Ngay sau đó, cảm giác như thiêu như đốt kia càng mãnh liệt hơn.
Hắn xoay đầu vì cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2879731/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.