Gương bát quái được người ta tranh nhau kịch liệt, mãi tới khi có người thứ ba chen vào thì mới phá đi cái thế cân bằng giữa hai người kia, sau đó là người thứ tư, người thứ năm.
Số người tranh gương bát quái không ngừng tăng lên, giá của chiếc gương được đẩy lên hơn ba trăm nghìn.
“Mẹ kiếp, ta còn đang định chen vào”, Hùng Nhị thờ phì phò: “Đẩy giá cao lên thế cơ chứ, đúng là một đám súc sinh”.
“Sao ta lại thấy buổi đấu giá này không liên quan gì đến chúng ta nhỉ?”
“Không có tiền thật ấm ức”.
Bên dưới, cuộc tranh giành gương bát quái đã kết thúc, người có được nó chính là một lão già gầy gò trông như vượn.
Hừ.
Hừ.
Những tu sĩ vì không có được gương bát quái nên lần lượt hắng giọng, trong mắt mang theo ánh nhìn lạnh lùng.
Lúc này, món đồ đấu giá thứ tư đã được Dương Các Lão lấy ra, vẫn như các món đồ trước, đây là một tháp linh long với ánh sáng bảy màu, trông như con rồng đang bay lượn xung quanh.
“Tháp linh long bảy màu, giá khởi điểm là tám mươi nghìn”.
Sức ảnh hưởng của tháp linh long bảy màu gần như lớn hơn cả ba món đồ trước đó, nó vừa được lấy ra, bầu không khí bên trong Thiên Các sục sôi, điều quan trọng chính là gia tộc thế gia tham gia tranh giành.
“Một trăm nghìn”.
“Một trăm năm mươi nghìn”.
“Hai trăm nghìn”.
Các gia tộc thế gia tham gia vào khiến phần đấu giá này náo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2879723/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.