Chương trước
Chương sau
Cầm kiếm Xích Tiêu lên, Diệp Thành nhìn vào vết nứt trên kiếm rồi lại nhìn cây côn sắt vẫn đang đứng vững như núi Thái Sơn cắm vào sàn đất, còn kiếm của hắn lại chẳng thể để lại bất cứ vết tích gì cho cây côn sắt cả.

“Rốt cục nó làm bằng gì vậy?”, thu lại kiếm, Diệp Thành nhìn côn sắt với ánh mắt khó hiểu.

Đến chân hoả cũng chẳng làm gì được mày, còn xích tiêu lại không thể để lại vết tích gì trên mày, vậy vật liệu để tạo ra cây côn sắt này bất phàm thế nào chứ. Cũng vì lý do này nên trong lòng Diệp Thành mới được cân bằng hơn một chút. Bỏ ra năm trăm nghìn linh thạch để mua về một cây côn sắt rắn chắc vô cùng, cũng không đến mức không đáng một xu như trong tưởng tượng.

“Dùng để đánh người cũng không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, thu lại côn sắt.

Sau đó, hắn rút ra huyền cương và huyền thiết. Hai viên đá này với linh tính kim loại đặt ở trước mắt, hình thành nên thế cân bằng. Huyền thiết màu đen rắn chắc, huyền cương sáng trong dẻo dai, hai nguyên liệu này kết hợp với nhau chắc chắn là sự lựa chọn hàng đầu để chế tạo ra binh khí.

Diệp Thành lại triệu gọi chân hoả, rút kiếm Xích Tiêu ra, sau đó cho chân hoả bao quanh ba vật này, chân hoả cứ thế thiêu đốt, nung ra phần tinh tuý nhất trong huyền cương và huyền thiết rồi luyện vào trong kiếm Xích Tiêu. Đây là cả một quá trình mất nhiều thời gian.

Đợi tới khi trời gần sáng, Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại mới thu lại chân hoả.

Vút!

Vút!

Trong căn phòng chỉ nghe tiếng kiếm chém giữa không trung. Kiếm Xích Tiêu lúc này càng trở nên bất phàm, vẫn là màu gạch đỏ đó, không cần đẩy chân khí vào mà đã có kiếm khí bao quanh, có lúc còn có kiếm mang hiện lên, sắc lạnh ghê người khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ.

“Không tồi, không tồi”, Diệp Thành cầm thanh kiếm không nỡ buông, hắn hân hoan vui mừng, và quan trọng nhất chính là thanh kiếm này chính là vật hắn tạo ra.



Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp khu chợ U Minh.

Một ngày đấu giá nữa lại bắt đầu, mỗi một lầu các đều nhộn nhịp người qua lại tấp nập, tất cả đều đi về phía Tàng Long Các ở trung tâm chợ.

“Ngươi có lấy không?”, trước khi ra khỏi cửa, Hùng Nhị lấy từ trong túi quần ra một viên biến thanh hoàn và một viên dị dung hoàn đưa cho Diệp Thành.

Diệp Thành liếc nhìn Hùng Nhị sau đó ho hắng: “Ngươi cứ ăn đi”.

Nói rồi, hắn lấy mặt nạ đầu sói trong túi đựng đồ ra để che mặt. Nếu như hăn dược hoàn mà Hùng Nhị lấy từ túi quần ra thì sao nhỉ? Hắn thật sự không dám nuốt.

“Không ăn thì thôi”, Hùng Nhị vẫn thản nhiên như thường, nhét luôn hai viên dược hoàn vào miệng.

Sau đó, dung mạo của hắn thay đổi, hắn trở thành một lão già béo mập, dưới cằm còn có cả râu, chỉ là lúc này trông hắn thấp hơn bình thường, vả lại dù nhìn thế nào cũng không giống một lão già.

Cả hai đi theo dòng người về phía Tàng Long Các, vẫn là phía góc đó, cả hai nguồi xuống ăn uống, vừa ăn vừa không quên nhìn về phía cửa của Tàng Long Các.

Người của các gia tộc thế gia ở Đại Sở nối nhau đi vào, vả lại chẳng ai nhường ai, đặc biệt là các gia tộc có ân oán, người nào người nấy mặt mày tối sầm, trông bộ dạng như đến buổi đấu giá để tranh giành vị trí cao thấp.

Người của ba tông môn đi vào sau, Thị Huyết Điện vẫn xuất hiện dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

Diệp Thành trông thấy Ngô Trường Thanh, mặt ông ta thật sự tối sầm cả lại, vụ việc mất mặt hôm qua khiến ông ta bị một phen chê cười, sau khi về ông ta còn nổi cơn tam bành, tuyên bố tróc xương lột da Diệp Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.