“Tên béo kia, linh thạch của ngươi nhiều đấy nhỉ”, Diệp Thành nói rồi tiện tay cầm lên vài viên, hắn nhét vào túi mình.
Thấy thế, Hùng Nhị tối sầm mặt lại.
“Ta thấy nhà họ Hùng ngươi có tiền thật đấy”, vừa nói, Diệp Thành vừa giơ tay lấy vài viên linh thạch nữa nhưng lúc này Hùng Nhị đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn phất tay nhét hết linh thạch vào túi đựng đồ của mình.
“Đây là Nhị Đại Gia cho ta, ngươi bớt để ý đi”, Hùng Nhị lẩm bẩm rồi nhét túi đựng đồ vào túi quần.
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa mũi ho hắng.
Buổi đấu giá hay ngày nay, Hùng Nhị đã giúp hắn rất nhiều, nếu không thì cây Thiết Bổng và Thiên Canh Côn Trận kia hắn cũng không thể lấy được. Tên này thật khiến hắn cảm động.
“Yên tâm, sau này ta sẽ trả cho ngươi không thiếu một viên”.
“Ngươi đương nhiên phải trả, chúng ta có giao ước bằng giấy mà”.
Cắt!
Diệp Thành rất tự nhiên, hắn dựa người vào lưng Hùng Nhị, dùng tay nhấn nhấn Hùng Nhị, rồi cau mày hỏi: “Nghe nói quặng linh thạch tự nhiên của nhà họ Hùng các ngươi mỗi năm thu hoạch không hề ít, thật sự là vậy sao?”
Nghe vậy, Hùng Nhị bày ra bộ mặt tức giận: “Đừng nói tới cái quặng đó nữa, vì nó mà nhà họ Hùng ta gặp không biết bao nhiêu rắc rối, linh thạch có được còn không đủ để người trong tộc dùng để khám bệnh nữa”.
“Không phải chứ?”, Diệp Thành cảm thấy khó tin, “ở Nam Cương của Đại Sở ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2879689/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.