“Đó chính là Thiên Tịch Đan sao?”, Diệp Thành liếm miệng.
“Lợi hại chứ?”
“Không liên quan gì đến chúng ta, có bán ngươi đi cũng không mua nổi đâu”.
Dưới con mắt của hàng chục người, Dương Các Lão đẩy hộp ngọc đựng Thiên Tịch Đan lơ lửng giữa không trung.
“Thiên Tịch Đan có thể hỗ trợ người ta ở cảnh giới Chuẩn Thiên lên tới cảnh giới Thiên, đương nhiên chỉ là có thể, còn đột phá được tới cảnh giới Thiên hay không thì còn phải xem tạo hoá của ngươi nữa”.
Sau khi giới thiệu qua, Dương Các Lão điềm tĩnh nói: “Thiên Tịch Đan, giá khởi điểm năm trăm nghìn, mỗi lần tăng giá không dưới một trăm nghìn linh thạch, bắt đầu đấu giá”.
“Năm…năm trăm nghìn?”, nghe cái giá này, có quá nhiều người không khỏi nuốt nước bọt.
Nếu không phải môn phái hoặc thế gia thì ai có nổi nhiều linh thạch như vậy. Rất nhiều người đã ý thức được Thiên Tịch Đan không hề có duyên với mình, chỉ tính cái giá khởi điểm thôi cũng đủ khiến bọn họ nghẹt thở rồi.
“Năm trăm năm mươi nghìn”, có điều có người vẫn rất giàu có, lập tức hét giá, và cũng không cần phải giới thiệu đây là ai nữa vì người này đã dị dung rồi.
“Sáu mươi nghìn”.
“Tám mươi nghìn”.
“Tám mươi nghìn mà đòi mua Thiên Tịch Đan? Ta trả một triệu”.
“Một triệu một trăm”.
“Một triệu ba trăm”.
Khi có người đầu tiên hét giá là kéo theo phản ứng dây chuyền, cả Tàng Thư Các như bùng nổ, vả lại mỗi người đều hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2876846/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.