“Đúng là ăn may”, Diệp Thành nhìn Thiên Tịch Đan được phong ấn bên trong linh châu, hắn thở dốc.
Thiên Tịch Đan, đây chính là viên Thiên Tịch Đan có thật.
Trong buổi đấu giá, các thế lực vì nó mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán, và còn trả cái giá trên trời, sau buổi đấu giá, kẻ mạnh tứ phương vì nó mà chiến đấu tàn khốc, không ít kẻ mạnh vì nó mà bỏ mạng.
Lúc này, một nửua viên Thiên Tịch Đan lại trong tay khiến Diệp Thành có một cảm giác không được thật cho lắm.
Nên biết rằng cái giá của Thiên Tịch Đan rất có khả năng thay đổi cục diện của Đại Sở trong tương lai, còn Thiên Tịch Đan trong tay hắn mặc dù chỉ có một nửa nhưng cũng đủ để thay đổi vận mệnh của quá nhiều người rồi.
“Sao mình lại cảm thấy nửa viên Thiên Tịch Đan mà mình cầm có liên quan đến tương lai cảu cả Đại Sở thế nhỉ?”, Diệp Thành xoa xoa cằm lẩm bẩm.
Ừm!
Đúng lúc này, bên ngoài hang động vang lên âm thanh khiến hắn hoang mang vội cất Thiên Tịch Đan đi và ghé sát cửa động quan sát.
Vừa nhìn hắn đã phải cau mày.
Ở phía xa, hắn có thể trông thấy một bóng hình xinh đẹp, tay phải nắm lấy bả vai trái, đang lảo đảo bước đi, có vẻ như thương thế của cô nương này không nhẹ, vả lại trông bộ dạng như đang bị người ta truy sát.
Nữ tử đó, nếu nhìn kỹ thì chẳng phải là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?”
“Sao cô ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2876833/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.