Chương trước
Chương sau
“Hắn ta điên thật rồi”, rất nhiều đệ tử chân truyền nghiến răng rít lên.

“Ta là kẻ điên đấy”, Diệp Thành liếm liếm vệt máu dính trên miệng, “có gan thì lên tiếp đi, chỉ cần Thiên Lôi Chú cũng đủ khiến các ngươi thịt nát xương tan”.

“Diệp Thành”, tiếng hét đột nhiên vang lên, bên ngoài đám người có một đám người khác xông tới, đi đầu chính là thủ đồ Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường.

“Ngươi to gan lắm, dám ngang nhiên sử dụng Thiên Lôi Chú trong tông môn”, Doãn Chí Bình vừa đi tới đã phẫn nộ gằn lên, hắn ta lập tức hiểu ra vấn đề, cho dù có đứng về bên nào thì hắn cũng không lựa chọn đứng về phía Diệp Thành.

“Doãn sư huynh, huynh chỉ nhìn thấy ta dùng Thiên Lôi Chú, vậy lẽ nào huynh không thấy bọn họ công kích ta bên dưới chiến đài?”, Diệp Thành bật cười nhìn Doãn Chí Bình nhưng vẫn không bỏ Thiên Lôi Chú trong tay xuống.

“Dù vậy cũng không thể là lý do để ngươi dùng đến Thiên Lôi Chú được”.

“Nực cười, lẽ nào dao kề vào cổ huynh mà huynh cũng ngoan ngoãn để cho người ta mưu sát mình? Ta dùng Thiên Lôi Chú hoàn toàn là vì tự vệ”.

“Đã vậy thì tới Giới Luật Đường xử lý”, Doãn Chí Bình gằn lên, trong tay áo đột nhiên xuất hiện một đạo điện mang xuyên qua, nếu nhìn kỹ thì đó chính là một sợi dây thừng phát sáng trông như con rắn, tốc độ vô cùng nhanh.

Có lẽ Doãn Chí Bình ra tay quá nhanh và sợi dây thừng kia lại rất dị thường nên Diệp Thành còn chưa kịp phản ứng lại đã bị trói chặt.

Diệp Thành vùng vẫy nhưng sự kỳ diệu của sợi dây đã vượt qua mọi dự liệu của hắn. Sợi dây không những có khả năng cấm cố chân khí của hắn mà đến cả khả năng hành động của hắn cũng bị trói buộc, Diệp Thành lúc này chỉ bất động tại chỗ.

“Đưa đi”, Doãn Chí Bình hét lên.

Ngay sau đó lập tức có đệ tử của Giới Luật Đường xông lên, cứ thế tiến lên lôi Diệp Thành đi.



Nhân danh đòi lại công bằng, Doãn Chí Bình cũng lệnh cho đệ tử của Giới Luật Đường lôi đám đệ tử của hai ngọn núi kia ra ngoài.

Có điều giây phút rời khỏi đám đông, Doãn Chí Bình và các đệ tử chân truyền kia lại liếc mắt cười với nhau, có vẻ như cảnh tượng này sớm đã nằm trong kế hoạch của bọn họ.

Động tác nhỏ đó của bọn họ đã lọt vào mắt Hùng Nhị.

Đây rõ ràng là âm mưu của hai ngọn núi kia và Giới Luật Dường. Bọn họ đã câu kết từ trước với nhau. Hiện giờ Diệp Thành bị đưa đi, rất khó có thể sống sót ra ngoài.

“Hùng Nhị, đưa hai người chỗ Hổ Oa rời khỏi Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành bị kéo đi nhưng vẫn cố dùng hết sức bình sinh hét lên.

Có lẽ hắn đã nhận ra, ngày hôm nay bước chân vào Giới Luật Đường sẽ rất khó có thể sống sót ra ngoài. Hắn không muốn sau khi mình chết, những người mà hắn vẫn luôn bảo vệ lại bị ức hiếp. Những gì mà hắn có thể làm lúc này đó chính là trông cậy cả vào Hùng Nhị, bảo vệ cho Hổ Oa và Trương Phong Niên.

Thấy Diệp Thành bị lôi đi, Hùng Nhị nghiến răng. Hắn chỉ hận chỗ dựa của những tên đệ tử kia quá vững chắc, cho dù là người của nhà họ Hùng hắn cũng rất khó bảo toàn cho tính mạng của Diệp Thành.

Chỗ dựa?

Nghĩ vậy, mắt Hùng Nhị chợt sáng lên.

“Vậy ông đây phải đi tìm cho Diệp Thành một chỗ dựa còn vững chắc hơn các ngươi”.

Diệp Thành bị kéo tới Giới Luật Đường, phía sau còn có cả đoàn người nhốn nháo đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.