“Có điều ta cũng không thể cứ cứu ngươi như vậy được”, Từ Phúc ho hắng một tiếng.
“Đệ tử xin nghe trưởng lão chỉ dạy ạ”.
“Giúp ta luyện đan”.
“Luyện…luyện đan?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, sau đó cười ái ngại: “Cái đó thì…trưởng lão à, để con luyện linh dịch còn được, còn luyện đan thì con lại không hiểu biết gì về nó cả”.
“Không phải còn có ta sao?”
………
Tới tối, Diệp Thành đi ra khỏi Linh Đan Các sau ba ngày giúp Từ Phúc luyện đan.
Trên đường đi, hắn vẫn luôn giữ im lặng.
Đại nạn lần này không chết đã là phúc lắm rồi. Nghĩ tới âm mưu Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường nhằm vào hắn mà hắn vẫn cảm thấy lạnh người. Nếu không phải vào thời khắc then chốt có Từ Phúc ra tay thì hắn đã thành con ma dưới lưỡi đao của Giới Luật Đường rồi.
Có điều Diệp Thành cho rằng cho dù có Từ Phúc bảo vệ thì hắn vẫn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Cái tên chính phái nói thì dễ nghe nhưng sự hiểm ác ở đây lại đầy rẫy.
“Là mình quá yếu”, Diệp Thành nắm chặt tay thầm nhủ, hắn rít lên qua kẽ răng: “Mình phải mạnh lên, bảo vệ lấy người mà mình muốn bảo vệ”.
Về Tiểu Linh Viên hắn quỳ xuống trước phòng của Trương Phong Niên rất lâu cũng vì người ông già lão không tiếc bỏ đi sự tôn nghiêm của bản thân, không tiếc lấy mạng đổi mạng để cứu hắn. Diệp Thành lòng mang theo áy náy, hắn cứ thế quỳ rồi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2876752/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.