“Trưởng lão, giờ con phải cùng người tới nội môn sao?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên rồi hỏi một câu thăm dò.
“Đương nhiên phải có thử thách, nếu ngươi có thể vào được nội môn thì coi như đạt yêu cầu”.
“Rõ”.
“Cứ quyết định vậy đi”, Sở Huyên đứng dậy, cứ thế lướt bay ra ngoài, giây phút cô ta bước ra khỏi Linh Đan Các hãy còn quay lại mỉm cười: “Nếu ngươi có thể vào nội môn thì ta sẽ suy nghĩ truyền cho ngươi một bộ mật pháp”.
Nụ cười này của cô ta thật sự khiến Diệp Thành si mê.
Từ sau đêm hôm đó, bóng hình Sở Huyên cứ thế hiện lên trong đầu hắn. Đêm hoan lạc đó cũng cứ thế choán đầy tâm trí hắn. Nữ nhân ấy hết đỗi xinh đẹp lại chẳng vướng chút bụi trần.
Hiện giờ, nữ nhân trông giống với nàng ấy đang ở trước mặt khiến Diệp Thành có cảm giác như đang nằm mơ vậy, lâng lâng khó tả.
Có vẻ như quá đắm say nên hắn cứ thế đứng chôn chân tại chỗ.
“Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì?”, Từ Phúc lại đạp cho hắn một cái khiến Diệp Thành trở về thực tại.
Diệp Thành ho hắng, cứ thế gại mũi.
“Làm việc đi thôi”, Từ Phúc lôi Diệp Thành vào trong nội đường.
Vừa vào trong nội đường, Diệp Thành đã trông thấy một lư luyện đan cao ba trượng, phía trước, sau, và hai bên trái phải lư lần lượt được khắc hoạ sao thương long, phượng hoàng, bạch hổ, huyền vũ, ngoài ra còn có rất nhiều hình thù phức tạp khác.
Hắn cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2876743/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.