“Đương nhiên”, Từ Phúc nói, “bên trên viên linh đan trong tay ngươi có một đường vân, thể hiện đó chính là linh đan một vân, nếu như bên trên có hai đường vân thì là nhị vân linh đan, cứ vậy, số vân càng nhiều thì càng thể hiện linh đan ở cấp cao hơn”.
“Trưởng lão, linh đan cao nhất mà người luyện chế được có mấy vân ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.
“Cao nhất là linh đan bốn vân”, Từ Phúc không giấu gì, cứ thế vuốt râu nói: “Ta từng hợp tác với lão già Đan Thần kia, từng luyện ra linh đan năm vân”.
“Vậy Thiên Tịch Đan có mấy vân ạ?”, vì Diệp Thành rất tò mò nên hắn không nghĩ quá nhiều, cứ thế lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Từ Phúc cau mày, nhìn Diệp Thành: “Ngươi còn biết đến Thiên Tịch Đan?”
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại mũi: “Con mới biết cách đây mấy ngày, con và Hùng Nhị có tới chợ đen U Minh, con cũng nghe người ta nói thôi”.
Từ Phúc thu lại ánh mắt thăm dò, ông ta vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Thành: “Thiên Tịch Đan là linh đan có đẳng cấp cao nhất mà ta biết, nếu tính theo số vân thì nó có sáu vân”.
“Thiên Tịch Đan rất khó luyện chế sao ạ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tiền bối Đan Thần lợi hại như vậy mà cũng không luyện ra sao ạ?”
Từ Phúc nhìn Diệp Thành không mấy dễ chịu: “Mỗi một loại linh đan đều có đan phương tương ứng, không có đan phương của Thiên Tịch Đan, cho dù là Đan Thần cũng không biết luyện chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2876738/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.