Chương trước
Chương sau
“Ta nói những lời này không phải đùa cợt đâu”, thấy Diệp Thành không mấy để tâm, Tạ Vân lại lên tiếng mắng chửi: “Không phải cứ thắng ở ngoại môn là vào được nội môn, còn phải trải qua thử thách ở rừng hoang nữa”.

“Ta biết rồi, trong đó trận pháp đầy rẫy, có cả yêu thú, có cả hình nộm và phải trải qua sự rượt đuổi của đệ tử nội môn”.

“Ta vừa nói tới Giang Dương, Khổng Tào và Tả Khâu Minh, ba tên này rất có khả năng được nội môn phái vào rừng hoang thử thách đệ tử chúng ta. Ba tên này đúng kiểu cá mè một lứa, nếu bị nhằm vào thì chúng ta chả gặp được may mắn đâu”.

Nghe vậy, Diệp Thành mới cau mày.

Nếu Tạ Vân không nói, hắn thật sự không nghĩ tới những chuyện này. Ba người kia có thể vào được nội môn ở lần trước thì nhất định không phải hạng vừa, lại thêm ba năm nay tu hành ở nội môn, thưc lực tăng tiến mạnh mẽ, với ân oán giữa hắn với lưỡng phong và Giới Luật Đường, nếu gặp phải bọn họ trong rừng hoang, không chết mới lạ.

“Tự cầu phúc cho mình đi”, Tạ Vân vỗ vai Diệp Thành.

Diệp Thành cũng nghĩ vậy. Thử thách trong rừng hoang cần sự hợp tác đồng đội, nếu như có thể được phân về cùng đội với Hoắc Đằng, Tạ Vân, dựa vào thực lực mạnh mẽ của bọn họ thì khả năng vào nội môn là chắc chắn.

Nhưng chẳng có gì là chắc chắn. Diệp Thành xoa cằm, nếu đen đủi cũng chẳng biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ rồi, Diệp Thành lại lần nữa hướng ánh mắt lên chiến đài.

Trận Phục Hoạt còn lâu và khốc liệt hơn so với tưởng tượng của hắn. Chiến đài kia đã bị nhuốm đỏ máu, cũng vì từng huyền thuật bá đạo mà ra.

Thời gian dần trôi, màn đêm dần buông xuống, trận Phục Hoạt diễn ra cả một đêm mới dần đi tới phần kết thúc.



“Không phải để ta chiến cuối cùng chứ?”, Diệp Thành khẽ giọng và ngẩng lên nhìn la bàn khổng lồ. . Truyện Lịch Sử

Ấy thế mà hắn vừa đưa mắt nhìn thì la bàn kia giống như hiểu ý con người, lập tức phân ra một đạo linh quang chiếu thẳng vào hắn, còn khi hắn nhìn tới đạo linh quang còn lại thì trên miệng lại mang theo nụ cười lạnh lùng.

Người giao đấu với Diệp Thành không ai khác mà chính là Tử Sam của Địa Dương Phong.

“Nhìn kìa, ta biết chắc chắn là tiểu tử Tử Sam đó mà”, Càn Khôn Các huyên náo.

“Trước có Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường, sau có Giang Hạo của Nhân Dương Phong và Tạ Vân của Thiên Dương Phong, trận Phục Hoạt này lại gặp Tử Sam của Địa Dương Phong, làm gì có tên nào không phải là đệ tử chân truyền, con đường tu đạo của Diệp Thành cũng trắc trở thật đấy”.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì, do số đen thôi”.

“Trận Phục Hoạt mà còn gặp bọn họ thì ta chẳng còn gì để nói”, trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu bất lực.

“Vận may cũng là một phần của thực lực”, Sở Huyên mỉm cười nhưng là nụ cười hết sức thoải mái bởi cô hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Diệp Thành.

Bên dưới, nghe tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành từ từ đi lên chiến đài.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp Tử Sam ở trận này, cảnh tượng thế này rất hợp với ý hắn, chí ít thì bao ấm ức trong lòng hắn cũng sẽ được trút đi nhờ lần giao đấu với Tử Sam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.