Chương trước
Chương sau
“Sư phụ xinh đẹp, thế nào?”, Diệp Thành quay một vòng, cảm thấy rất hài lòng với thuật biến thân mà mình vừa học mót được của sư phụ, trong lòng hắn thầm cảm thấy kinh ngạc với khả năng diễn tiến và phục chế của Tiên Luân Nhãn.

Lại nhìn sang Sở Huyên lúc này, mặt cô trông rất thú vị. Cho dù thế nào thì Sở Huyên cũng không thể ngờ nổi một tên đệ tử tu vi Ngưng Khí lại có thể học được thuật biến thân thượng thừa như vậy.

“Lại biến thêm một lần nữa”, ở bên, Diệp Thành học được thuật biến thân nên không ngừng biến đổi hình thái và dung mạo, lúc thì biến thành lão già, lúc biết thành thư sinh, lúc lại là nữ tử, có lúc như thiếu niên.

Cuối cùng hắn biến thành Sở Huyên.

“Tên tiểu tử nhà ngươi…”, thấy Diệp Thành trước mắt mình, Sở Huyên lên giọng.

“Hi hi, hay lắm”, Diệp Thành ở bên vừa quay vòng vừa giơ tay lên nhìn, hắn biến hình giống như đúc. Nếu nói về ngoại hình thì e rằng người ngoài rất khó có thể nhận ra ai là Sở Huyên.

“Lại còn rất mềm nữa, ha ha ha”, Diệp Thành quay một vòng, đặt tay lên ngực, xoa xoa đôi gò bồng đào, cảm giác mềm mại đó như thể đang sờ vào bộ ngực của Sở Huyên thật vậy.

Nhìn hành động đó của Diệp Thành, đôi mắt của Sở Huyên như bùng lên ngọn lửa. Mặc dù Diệp Thành sờ vào người mình nhưng rõ ràng hắn đang biến thành bộ dạng của Sở Huyên, lại còn sờ vào bộ ngực đó khiến Sở Huyên không khỏi xấu hổ và phẫn nộ.

Bốp!

Ngay sau đó, tiếng tát chát chúa vang lên, Diệp Thành còn đang mải mê vân vê bộ ngực thì lập tức bị bạt cho một cái nằm ngay ra đất.

“Ta cho ngươi sờ, cho ngươi sờ”, Sở Huyên đã xắn tay áo lên, ấn Diệp Thành xuống đất lần nữa, mũi không ra mũi, mặt không ra mặt, cứ thế bị thụi cho liên tục.



“Ôi chao, con có sờ người đâu”, Diệp Thành hét lên nhưng chỉ nhận lại những cái bạt liên tiếp.

Không biết từ bao giờ, Sở Huyên phủi phủi tay đứng dậy, hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp kia rõ ràng viết một chữ rất to: Hả hê.

Lại nhìn Diệp Thành lúc này, mặt mày chỉ toàn là nước mắt tèm lem.

“Hôm nay tâm trạng của vi sư không tồi, mật pháp này thưởng cho ngươi”, Sở Huyên hất tóc, bay vào hư không sau đó có một tấm ngọc giản bay xuống rơi ngay trước người Diệp Thành.

Vốn dĩ Diệp Thành bị đánh cho không ngẩng nổi mặt lên, lúc này nghe được mật pháp, hắn lập tức lau máu mũi, nhặt tấm ngọc giản dưới đất lên.

“Trận đòn này cũng đáng”, Diệp Thành mặt mày sưng vù nhưng vẫn tươi cười hớn hở:. Ăn vài trận đòn mà kiếm được mật pháp, hắn thật sự chỉ muốn Sở Huyên quay lại đánh thêm cho mình vài trận. Không biết Sở Huyên mà biết Diệp Thành có suy nghĩ này thì sẽ nổi trận lôi đình thế nào.

Dưới ánh trăng, Diệp Thành ngồi trên thân cây dây leo của một cái cây cổ xưa.

Diệp Thành khẽ dùng lực, miếng ngọc giản kia lập tức bị hắn bóp nát. Ngay sau đó, có một đạo linh quang len lỏi vào giữa trán hắn, hoá thành văn tự sáng lạn, phía trước hàng văn tự sáng chói kia còn có văn tự to hơn một chút: Cuồng long thiên nộ.

Cuồng Long Thiên Nộ!

Diệp Thành nhắm mắt, hắn thầm nhẩm lại bốn chữ này. Hắn thấy rằng đây là một bộ mật thuật sóng âm, là mật pháp công kích linh hồn của người khác, nếu tu luyện thành thì có thể hét thấu trời xanh.

“Công kích linh hồn, quả là mật pháp huyền diệu”, Diệp Thành hân hoan, nếu mà hét lên thì thật sự sẽ có tác dụng rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.