Nhưng cảnh tượng hiện giờ thì bọn họ lại giống là vật bị săn hơn, bị người ta đánh ngất, chôn dưới đất, bao nhiêu bảo bối cũng bị cướp sạch trơn, đến cả y phục cũng chỉ còn lại duy nhất một chiếc trên người, hơn cả là còn mất mặt trước quá nhiều người như vậy, thử hỏi, kiếp này còn có thể có việc nào xấu hổ mất mặt hơn việc này nữa không?
“Mau mặc lên”, lúc này, đến cả Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải ngượng thay cho bọn họ, ông phất tay lấy ra từng bộ áo quần rồi cho bay xuống trước mặt tất cả mọi người.
Đám người vội vàng nhặt y phục nên, lúc này ai mà còn nghĩ được thêm gì khác chứ. Sau khi mặc đồ xong xuôi, tất cả mọi cặp mắt đều hướng về phía Diệp Thành đang nép sau Sở Huyên, tên nào tên nấy nghiến răng ken két: “Diệp Thành, ngươi cứ đợi đấy cho ta, rồi ngày nào đó ngươi sẽ chết rất khó coi”.
“Ông đây không sợ đâu”, Diệp Thành nép sau Sở Huyên, chỉ để lộ ra nửa cái đầu cũng hét lại.
“Đủ rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân lớn giọng ngăn cảnh tượng hỗn loạn này lại.
“Tả Khâu Minh đâu?”, Đạo Huyền Chân Nhân đảo mắt một lượt rồi nhìn sang Khổng Tào và Giang Dương.
“Vẫn…vẫn còn trong rừng hoang ạ”.
Thấy sắc mặt cả hai tên không bình thường, Đạo Huyền Chân Nhân lập tức liếc mắt sang đệ tử nội môn ở hai bên, cả hai tên đệ tử hiểu ý, lần lượt đi vào rừng hoang tìm Tả Khâu Minh.
Chẳng mấy chốc, cả hai khiêng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2875870/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.