“Vậy là ngươi cứ thế lột đồ họ à?”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành, tới bây giờ cô cũng không dám tin cảnh tượng vô thiên vô pháp trước đó là do đồ đệ bảo bối của mình làm ra.
“Người rốt cục có phải là sư phụ của con không vậy?”
“Còn dám nhiều lời à?”
“Dù sao thì chuyện này cũng không thể trách con”, Diệp Thành ngồi phịch xuống đất, bộ dạng sống chết không nhận sai, người muốn đánh thì đánh, dù sao thì con đây cũng quen rồi, dăm bữa nửa tháng lôi đồ đệ ra đánh, đánh, đánh nữa đi.
“Ta đương nhiên không biết thì không trách ngươi”, Sở Huyên nhún vai: “Có điều, ngươi đừng có lần nào cũng khiến vi sư phải kinh hồn bạt vía như vậy được không? Đụng cái là lột đồ, bệnh gì thế không biết?”
Mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng Sở Huyên lại thầm cảm thấy hài lòng với tên đồ đệ này của mình, một tên đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí trong thử thách ở rừng hoang, một mình chống chọi với đệ tử nội môn, đây không phải việc mà ai cũng có thể làm được.
Mặc dù Diệp Thành gây nên động tĩnh lớn nhưng chiến tích huy hoàng của hắn thật sự khiến người ta phải bất ngờ.
“Đồ đệ ngoan, có phải vi sư đánh ngươi đau rồi không?”, thấy Diệp Thành ngồi đó không nói gì, Sở Huyên lại vỗ vai Diệp Thành.
Ôi chao!
Diệp Thành thật sự chỉ muốn mắng người. Bà già kia, bà để tôi thử ấn bà xuống rồi đánh như vậy xem?
“Ừm, thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2875868/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.