“Đây là Ngọc Linh Trì”, Sở Huyên giới thiệu.
Nói rồi, cô không quên nhìn Diệp Thành với ánh mắt ý tứ: “Ngâm mình trong đó có thể trị thương, sau này ngươi sẽ còn tới đây nhiều”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác rợn người.
Sẽ tới đây nhiều? Ý bà ta là gì? Là ngày ngày đánh ta sao?
“Đi thôi”, Sở Huyên lại lôi Diệp Thành đi.
“Thấy những viên đá trơn bóng kia không, đó chính là Tuệ Tâm Thạch, bình thường nhàn rỗi có thể ngồi lên đó, rất có lợi cho việc ngộ đạo”.
“Kia là Ngọc Linh Uyển, chuyên nuôi dưỡng linh thú, ngày thường đừng đụng đến chúng”.
Sở Huyên dẫn Diệp Thành đi một vòng, mỗi một nơi đều dừng lại giới thiệu cho Diệp Thành.
Cuối cùng, Sở Huyên dẫn Diệp Thành tới trước một cửa đá.
Cánh cửa đá này hết sức dày dặn, trên cửa còn khắc những phù văn mà Diệp Thành nhìn không hiểu, khe cửa giữa hai cánh cửa còn có một chữ rất to “Phong”.
“Đây là nơi nào ạ?”, Diệp Thành xoa cằm hỏi.
“Đây là Ngọc Linh Động Phủ”, Sở Huyên khẽ nói: “Ngày thường không được bén mảng tới đây”.
“Vì…vì sao ạ?”
“Vì có người ở trong bế quan”.
“Ấy”, Diệp Thành bất ngờ, quay sang nhìn Sở Huyên: “Ngọc Nữ Phong ngoài con và sư phụ còn có người thứ ba sao?”
“Không phải ngươi cho rằng vi sư là cô quả chứ?”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành.
Chậc!
Diệp Thành xoa xoa mũi, lại lần nữa nhìn về phía cửa đá, tỏ vẻ tò mò với người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2875864/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.