Ngay sau đó, từng tiếng gầm của thú vang lên, Diệp Thành lại lần nữa thi triển thuật chiến đấu gần bá đạo, hắn như mãnh hổ hạ sơn, ra tay với những ngón đòn hết sức dị thường, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.
Có điều, mật thuật chiến đấu gần của hắn trước mặt Phong Ảnh lại bị áp chế.
Hắn đã quá xem thường khả năng chiến đấu gần của Phong Ảnh, mỗi lần hắn ra tay đều bị Phong Ảnh chặn lại, vả lại cơ thể Phong Ảnh còn cứng rắn, cho dù thi thoảng đánh trúng nó một lần thì cũng chẳng có tác dụng gì với nó cả.
“Đánh thế nào bây giờ?”, Diệp Thành mắng chửi, không ngừng lùi về sau, hắn bị Phong Ảnh đánh cho không ngẩng nổi mặt lên.
Giao chiến chưa lâu, thân hình hắn vô cùng thảm hại, toàn thân chằng chịt vết kiếm.
“Con không đánh nữa, không đánh nữa”, Diệp Thành hét lên, hắn bị đuổi chạy khắp võ đài.
Đánh thế nào bây giờ, tốc độ bị hạn chế, sức mạnh bị hạn chế, đối phương lại có cơ thể rắn rỏi, linh lực dồi dào, trận quyết đấu này ngay từ đầu được định sẵn là hắn sẽ thua thảm hại rồi.
“Đánh hay không đánh không phải ngươi nói là được”, trên bàn đá, Sở Huyên đang nhâm nhi trà liếc nhìn nhưng vẫn tiếp tục ngó lơ.
“Đánh cũng được thôi, người bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2875857/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.