Chương trước
Chương sau
Không biết từ bao giờ trên chiến đài không còn vang lên tiếng vang dữ dội nữa. Lúc này, ở giữa chiến đài là một cái hố lớn do Diệp Thành tạo ra, còn Phong Ảnh lúc này đang nằm gọn lỏn trong đó, trông nó không còn ra hình người nữa, nếu ai đó không biết còn tưởng đó là đống sắt vụn đổ nát.

Lúc này, Diệp Thành đang đứng cạnh hình nộm Phong Ảnh mải mê kiểm tra.

“Biết thế thì ra tay nhẹ hơn chút rồi”, vừa kiểm tra cơ thể Phong Ảnh, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.

Hình nộm ở Hằng Nhạc Tông phân thành bốn loại Thiên, Địa, Huyền, Nhân, hắn kiểm tra hình nộm Phong Ảnh vì muốn nghiên cứu nó có điểm gì khác với hình nộm Nhân cấp, tiện cho việc sau này thăng cấp cho Tử Huyên.

“Hình nộm huyền cấp mạnh hơn hình nộm Nhân cấp rất nhiều”, Diệp Thành xoa xoa cằm trầm ngâm.

“Bên trong hình nộm huyền cấp có hai đạo phù, một đạo phong ấn huyền thuật mật pháp, một đạo phong ấn linh lực”.

“Ngoài những thứ này ra thì bên trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp nhất định còn có cấm chế khác nữa”, nghĩ rồi, Diệp Thành không khỏi cau mày, trước đó hắn bị đánh tới tấp nên rất ấm ức, do vậy lần này hắn ra tay với Phong Ảnh không hề nhẹ, thế nên mới khiến mọi cấm chế trong cơ thể Phong Ảnh đều bị phá hoại.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn lấy ra đạo linh phù từ trong cơ thể Phong Ảnh, sau đó mở Tiên Luân Nhãn và quan sát tỉ mỉ linh phù trong tay. Từ đạo linh phù này, Diệp Thành có thể nhìn ra những phù văn dày đặc, đó đều là huyền thuật và mật pháp.

“Đúng là kỳ diệu”, Diệp Thành xoa cằm, trầm trồ: “Có thể phong ấn huyền thuật và mật pháp trong linh phù, xem ra thuật sáng tạo ra hình nộm của vị chưởng giáo thời đầu ở Hằng Nhạc Tông quả hơn người”.

“Diệp Thành”, Diệp Thành đang mải suy nghĩ thì giọng Sở Huyên vang lên.

Giọng nói Sở Huyên vừa dứt, một cơn gió mang theo mùi hương thoảng qua, còn cơ thể Sở Huyên đã xuất hiện bên cái hố lớn.

“Đây…”, thấy Diệp Thành rồi lại thấy Phong Ảnh bị đánh thê thảm, sắc mặt Sở Huyên trông vô cùng thú vị, khuôn miệng há ra không nói nên lời.



Hình nộm Phong Ảnh là hình nộm mà cô thích nhất, chất liệu làm nên hình nộm cũng là loại thượng hạng, và nó còn được cô chăm chút cho từ huyền thuật tới mật pháp và linh phù linh lực, thế mà hiện giờ lại thành đống sắt vụn không hơn không kém.

Sở Huyên thất thần che miệng, trên khuôn mặt tuyệt sắc viết rõ hai chữ: Xót xa.

“Sư phụ, con đánh bại nó rồi, có thể cho con xuống núi được chưa?”, Diệp Thành hào hứng chui ra khỏi cái hố lõm sâu, cười nói.

Nghe vậy, Sở Huyên quay đầu đi, trừng mắt với Diệp Thành, trong đôi mắt như toé ra lửa: “Tiểu tử, ngươi có biết ta công phu thế nào mới tạo ra được hình nộm này không?”

“Con không biết”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.

“Không biết mà ngươi lại đánh nó ra thế này, ngươi đúng là có bản lĩnh đấy”, Sở Huyên tức tối nhìn Diệp Thành.

“Là người bảo con đánh mà”, Diệp Thành vội nói: “Vả lại, là nó đánh con trước, với cả, đánh nó hỏng rồi thì sau sửa lại thôi”.

“Sửa?”, Sở Huyên lại lần nữa trợn tròn mắt: “Ngươi có biết chất liệu luyện chế ra hình nộm này khó tìm thế nào không hả? Ngươi có biết luyện chế ra được một hình nộm như thế này mất bao nhiêu thời gian công sức không?”

“Cũng không thể trách con được”, Diệp Thành khoát tay, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi: “Là người bảo nó đánh với con”.

Nghe vậy, Sở Huyên không còn lời nào để nói.

Diệp Thành nói cũng không phải sai, hôm đó đúng là Sở Huyên bảo Phong Ảnh cùng luyện với Diệp Thành, chỉ là điều khiến cô không ngờ tới đó là hình nộm Phong Ảnh Huyền Cấp lại bị Diệp Thành đánh cho tàn tạ thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.