Vừa bị đặt xuống, Diệp Thành đã thấy một con yêu thú khổng lồ trong rừng rậm phía dưới. Nó to như một ngọn núi nhỏ, đầu rất lớn, con ngươi đỏ như máu, sống lưng có rất nhiều vảy. Nó còn có một cái đuôi vừa to vừa thô, trên đó có gai nhọn như từng con dao thép, loé lên ánh sáng mờ ảo.
“Thằn… Thằn lằn huyền băng”, dường như Diệp Thành nhận ra con yêu thú này, hắn đánh giá dựa theo sách giới thiệu yêu thú: Hung tàn, da dày, thực lực có thể sánh với tu sĩ Chân Dương, mạnh hơn Phong Hồ, những tu sĩ cảnh giới Chân Dương bình thường đều không phá nổi phòng ngự của nó.
Trong lòng Diệp Thành đã có dự cảm không lành, không cần nói cũng biết sắp tới Sở Huyên sẽ cho hắn đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.
“Thằn lằn huyền băng có thể rèn luyện sức mạnh cho ngươi”, Sở Huyên mỉm cười.
Khoé miệng Diệp Thành giật giật, không khỏi nhìn Sở Huyên: “Sư phụ này, lần trước là Phong Ảnh, sau là Phong Hồ, lần này lại là Thằn lằn huyền băng, sao con cảm giác sư phụ không coi con là người thế? Sư phụ huấn luyện kiểu này, sớm muộn gì con cũng chết”.
“Ngươi vốn đã khác thường, sao có thể huấn luyện như bình thường được?”, Sở Huyên nhún vai không cho là đúng.
“Con muốn về nhà”.
“Mơ đi”, Sở Huyên nhấc chân, đá Diệp Thành xuống.
Diệp Thành vừa rơi xuống, Thằn lằn huyền băng khổng lồ đã phát hiện ra hắn.
Hú!
Sau đó là tiếng rống đinh tai nhức óc của Thằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2875739/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.