Nói cũng phải, thiên kiếp mạnh như vậy, từ xưa đến nay chỉ có những bậc tiền bối với khả năng kinh người mới kéo theo thiên kiếp. Một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí như hắn mới chỉ đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên mà đã bị sét đánh rồi, hắn tin rằng ông trời muốn diệt hắn.
“Ngươi bớt chê đi”, Sở Linh nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu: “Không biết có bao nhiêu người muốn nhờ thiên kiếp để tôi luyện cơ thể, có những người hết kiếp cũng chẳng thể gặp thiên kiếp một lần, so với bọn họ thì ngươi thấy ngươi có hạnh phúc hơn không?”
“Cũng đúng”, Diệp Thành gãi gãi đầu.
Quả thực, sau khi trải qua thiên kiếp hắn cũng có thêm được gặt hái. Cơ thể rắn rỏi hơn, linh hồn cũng nhờ thiên kiếp mà được gột rửa, mặc dù có đau đớn nhưng lại thu được rất nhiều.
“Này, cầm lấy nó”, phía này Sở Linh lấy ra hai cái vòng phát sáng ở trong túi đựng đồ.
Diệp Thành vừa nhìn thấy vòng đã nghĩ ngay tới Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn.
Hắn suýt thì quên, khi độ kiếp, Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn bị sét đánh bay đi, lần này Sở Huyên lại chuẩn bị cho hắn cái vòng khác cho xem.
“Nhanh lên”, Sở Linh tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Tỷ ta nói rồi, trong lúc tỷ ấy không có ở đây thì ta tu hành với ngươi, dám không nghe lời cẩn thận ta cho ngươi một trận đấy”.
Hự, hự…
Diệp Thành hoang mang tiến lên trước nhận lấy Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn như con cừu non rụt dè.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2874515/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.