Sở Linh đang lẩm bẩm thì Diệp Thành phun máu đầy mặt đất, sau đó hắn ngồi phịch xuống đất.
Phía này, Sở Linh vội đứng dậy, sải bước tới bên cạnh Diệp Thành sau đó chỉ điểm vào giữa trán Diệp Thành, ánh sáng màu trắng thâm nhập vào giữa trán Diệp Thành giúp hắn xoa dịu vết thương.
Sau nửa canh giờ, Diệp Thành mới day day trán đứng dậy.
“Tiểu tử, năm xưa khi ta ở cảnh giới Nhân Nguyên cũng không kiên trì được lâu như vậy, ngươi đúng là lập nên kỳ tích mới đấy”, Sở Linh trầm trồ.
“Năm xưa sư phụ có lẽ cũng phải chịu nhiều khổ ải”, Diệp Thành day day trán, cố gắng hơn một canh giờ, mặc dù đầu óc muốn nổ tung nhưng hiện giờ hắn lại thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Nói thế nào nhỉ? Ở một ý nghĩa nhất định thì chúng ta giống nhau”.
“Giống nhau?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Sở Linh: “Sư phụ có ý gì ạ?”
Phía này, Sở Linh nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt do dự, nhún vai nói: “Chúng ta giống nhau vì cấp bậc linh hồn của chúng ta đều cao hơn cảnh giới tu vi”.
Nghe Sở Linh nói vậy, Diệp Thành thắc mắc: “Tu vi linh hồn của người cũng cao hơn cảnh giới tu vi sao?”
“Đương nhiên”, Sở Linh mỉm cười.
“Người ở cảnh giới Không Minh phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh thăm dò.
“Đúng”.
“Vậy có nghĩa là cấp bậc linh hồn của người ở cấp Thiên?”
“Đúng”.
“Nói vậy thì người chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể ngưng tụ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2874495/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.