“Chắc đây chính là làng Sơn Hà rồi”, Diệp Thành trải bản đồ ra xem, lúc này mới nhìn về ngôi làng nhỏ trước mắt.
Hắn cất bản đồ đi rồi khẽ khàng bước vào ngôi làng, phát hiện đất dưới chân đều là màu đỏ, có vài chỗ vết máu còn chưa khô.
“Thật ghê tởm”, Diệp Thành lạnh giọng nói, sắc mặt như phủ thêm lớp sương giáng.
Cũng không thể trách hắn như vậy bởi vì trên đường đến đây, những gì hắn thấy toàn là nhà bị sụp đổ, tre trúc đượm máu, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu khi ngôi làng nhỏ này bị tàn sát là như thế nào.
Mặc dù là tu sĩ thì nên một lòng vấn đạo, nhưng hắn biết, cái gọi là tu sĩ cũng là do con người biến hoá mà thành, là người sẽ có trái tim của người phàm, con người cũng có thiện có ác, cái chết thảm của người vô tội, thân là tu sĩ, hắn cũng khó mà tha thứ.
“Họ đều là người vô tội, kẻ nào lại độc ác thế?”, vừa nói Diệp Thành vừa không ngừng tìm kiếm trong từng ngôi nhà, hy vọng có thể tìm ra manh mối.
Chỉ là sau khi tìm một lượt, hắn cũng không phát hiện ra điều gì, kẻ này làm việc rất thận trọng, không để lại chút sơ hở nào.
Trong lúc bất lực, hắn đành rời đi.
Sau đó hắn lại theo chỉ dẫn của tình báo, tìm đến hơn mười ngôi làng nhỏ khác cũng bị tàn sát, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Diệp Thành đến một ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2874488/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.