Bên dưới, Diệp Thành lặng lẽ nhìn vào hư không, trong đôi mắt hắn rõ vẻ kinh ngạc: “Đây…đây chính là Tiên Luân Cấm thuật Thiên Chiếu mà tiền bối Khương Thái Hư nói sao? Thật…thật bá đạo”.
Trong lúc kinh ngạc hắn phát hiện ra một việc, đó chính là sau khi thi triển cấm thuật này, hắn có vẻ như đã mất đi gì đó.
Hắn biết đó chính là tuổi thọ của mình.
Khương Thái Hư từng nói, thi triển Cấm Thuật Thiên Chiếu của Tiên Luân Nhãn phải đánh đổi bằng tuổi thọ của mình, đó chính là khả năng bá đạo của Tiên Luân Nhãn nhưng ngoài khả năng đó thì nó cũng mang theo sự hao tổn khủng khiếp.
A….!
Trong hư không, lão già mặc đồ tím điên cuồng gào thét, phần cánh tay của lão ta đã mất đi một nửa.
“Cơ hội tốt”, Diệp Thành bò dậy sau đó bước lên đám mây tiên hoả, điên cuồng bay về một hướng.
“Đứng lại cho ta”, lão già kia thấy vậy thì vung tay tung chưởng lên trời, ngọn núi sừng sững bị một chưởng của lão ta dẹp bằng, còn Diệp Thành vừa bay đi chưa được bao xa lập tức bị đánh bay đi như một mũi tên lao xuống dưới.
Bõm!
Chỉ nghe thấy âm thanh Diệp Thành rơi xuống nước. Lão già kia vừa định sát phạt tới thì ngọn lửa trên cơ thể lão khiến lão phải dừng lại.
Phụt!
Lão ta nổi điên lên chặt đứt một nửa cánh tay của mình, sau khi cánh tay rơi xuống, ngọn lửa màu đen dị thường kia mới rời khỏi cơ thể lão.
A….!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2870871/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.