“Ngươi xuống đây cho ta”, Gia Cát Vũ ở phía cách đó không xa nổi điên lên, ông ta chỉ vào lão già mặc đồ xám: “Ta đây vừa đánh một trận máu lửa lại bị ngươi chôn xuống đất, ngươi chán sống rồi phải không?”
Nào ngờ lão già mặc đồ xám kia sau khi thấy Gia Cát Vũ thì không nói lời nào mà quay người bỏ chạy.
“Muốn chạy?”, Gia Cát Vũ điên cuồng rít lên, vung tay quét qua hư không khiến lão già mặc đồ xám mới chạy được mười mấy trượng đã bị lôi lại.
Phía này, Diệp Thành thấy lão già mặc đồ xám kia bị nhấc lên như con gà con thì không khỏi nuốt nước bọt cái ực: “Lão già Gia Cát Vũ kia…mạnh…mạnh vậy sao?”
“Tiền bối xin tha mạng, tiền bối xin tha mạng, vãn bối chỉ là lỡ tay thôi”, khi Diệp Thành còn đang hoang mang, lão già mặc đồ xám đã quỳ dưới dất xin tha, lão ta có vẻ biết Gia Cát Vũ và biết sự khủng khiếp của ông ta thế nào.
“Đơn giản thôi”, Gia Cát Vũ cười gian giảo.
Cảnh tượng tiếp sau đó lại càng khủng khiếp hơn. Lão già mặc đồ xám ở cảnh giới Không Minh bị đánh ngất, sau đó toàn bộ bảo bối trên người lão ta đều bị cướp sạch sẽ.
Thấy vậy, Diệp Thành không nói lời nào quay người toan bỏ chạy.
“Cướp cũng đã cướp rồi, chỉ còn lại ngươi thôi”, phía sau vang lên điệu cười gian manh của Gia Cát Vũ, Diệp Thành vừa chạy được vài bước đã bị nhấc lên như con chim non.
Ấy!
Khi thấy khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2870857/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.