Két!
Chẳng mấy chốc, cánh cửa lầu hai của căn gác nhỏ mở ra, một người mặc đồ trắng chậm rãi bước ra lan can.
Hế?
Ngửa đầu nhìn lên người mặc đồ trắng, Diệp Thành không khỏi giật mình.
Hắn cứ tưởng “lão bà” mà Gia Cát Vũ nói hẳn là một bà lão chống gậy.
Nhưng trên thực tế lão bà trong miệng Gia Cát Vũ lại là một nữ tử duyên dáng yêu kiều, nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo không được coi là tuyệt thế, có chút điềm tĩnh, nhưng điều khiến người khác thấy mới mẻ là tóc người này màu trắng như tuyết.
“Phục Linh, nàng thật đẹp”, Gia Cát Vũ bên cạnh xoa tay cười xoà, mặc dù không lộ liễu nhưng Diệp Thành nhìn ra được sự yêu thích rõ ràng trong đôi mắt lão già này.
Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh đứng lặng im trước lan can lầu hai của căn gác nhỏ, vẻ mặt không buồn không vui dường như mọi thứ trên đời đều không khiến người này gợn lên một chút rung động, nữ tử này như vị tiên nữ giáng trần không vướng chút bụi trần.
Sự im lặng của Phục Linh không hề khiến Gia Cát Vũ thấy ngượng ngùng, lúng túng, dường như lão ta đã quen với phản ứng này.
“Ta dẫn một người về cho nàng đây”, Gia Cát Vũ kéo Diệp Thành bên cạnh lên trước.
Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh lúc này mới khẽ cụp mắt, đôi mắt bình thản nhìn xuống Diệp Thành.
“Vãn bối Diệp Thành chào tiền bối”, Diệp Thành rất hiểu lễ phép xã giao, vội vàng bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2870849/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.