Chương trước
Chương sau
Quý Đông Dương ôm eo cô kéo cô xuống khỏi người mình rồi đứng dậy đi pha cà phê. Anh đưa ly cà phê cho Chu Nghi Ninh, cô vui vẻ nhận lấy, uống một ngụm rồi gọi anh: "Này, Quý Đông Dương."
Anh bưng ly cà phệ, dựa nhẹ vào bàn, khẽ trả lời bằng âm mũi: "Hửm?"
Chu Nghi Ninh cười: "Hôm nào chúng ta đi hẹn hò đi, đừng để người ta biết là được."
Quý Đông Dương nhìn cô, nhướn mày: "Em muốn đi đâu?"
Chu Nghi Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, cô cũng không biết nên đi đâu, Quý Đông Dương quá thu hút sự chú ý, muốn hẹn hò với anh thì phải lén lút thôi.
Nếu ra nước ngoài được thì tốt quá.
"Để em nghĩ đã, nghĩ ra rồi thì sẽ nói cho anh biết."
Anh đặt ly cà phê xuống, giọng bình thản: "Ừm."
Thư ký trường quay gõ cửa, đứng ở bên ngoài nói vào: "Đông ca, chuẩn bị quay rồi."
Quý Đông Dương nhìn Chu Nghi Ninh, hai người lần lượt đi ra ngoài, nhân viên đã quen với việc Chu Nghi Ninh vào phòng nghỉ của Quý Đông Dương, không ai nghĩ nhiều cả, dù sao hai người cũng là nam nữ chính, quay chung với nhau nhiều nhất, lại vừa hợp tác xong một phim, thân thiết cũng là chuyện bình thường.
Cảnh đầu tiên trong ngày hôm nay là cảnh của Quý Đông Dương và Dư Viễn Hàng, Vệ Trung giải thích cho hai diễn viên, sau đó chuẩn bị quay.
Chu Nghi Ninh đợi ở bên ngoài, Trương Nhiên cầm điện thoại đi tới, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Nghi Ninh, em có điện thoại."
Chu Nghi Ninh nhìn màn hình, lạnh nhạt: "Chị nghe giúp em đi, nói em đang bận quay phim."
Trương Nhiên thoáng sửng sốt, nhanh chóng cầm điện thoại đến một góc, nhìn chữ "Bố" trên màn hình, "Xin chào bố của Chu Nghi Ninh, Nghi Ninh đang quay phim, không tiện nghe điện thoại ạ."
Chu Lợi Huy nhíu mày: "Cô là ai?"
"Cháu là trợ lý của cô ấy ạ."
"Tôi biết rồi, lát nữa bảo nó gọi lại cho tôi."
Cúp máy, Trương Nhiên chuyển lời của Chu Lợi Huy cho Chu Nghi Ninh. Chu Nghi Ninh cười giễu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Hơn một tiếng sau, tới cảnh quay của Chu Nghi Ninh và Lục Linh.
Kết thúc phần quay buổi sáng, Chu Nghi Ninh ăn cơm hộp do đoàn phim cấp, thức ăn hơi nguội, ăn được vài miếng thì không thấy ngon miệng, đột nhiên cô rất muốn hút thuốc, cô không mang theo thuốc nhưng Bùi Diên hút thuốc nên đoàn phim có chuẩn bị thuốc lá loại nhẹ.
Lấy bao thuốc trên bàn, cô tìm một góc yên tĩnh, nhìn ra ngoài cửa sổ châm thuốc, hút được nửa điếu, điện thoại trong túi quần reo chuông.
Chu Nghi Ninh lấy điện thoại ra, nghe máy: "Bố."
Chu Lợi Huy: "Tối nay về nhà đi, con về đây mấy ngày rồi mà không chịu ghé qua nhà lần nào, con coi có được không?"
Chu Nghi Ninh cười, một tay buông thõng bên người, ngón tay mảnh mai gảy nhẹ tàn thuốc, cô dựa vào tường, ngẩng đầu, nhả ra một vòng khói.
Đó là cảnh tượng mà Quý Đông Dương nhìn thấy khi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Anh nhanh chóng nhận ra rằng người trước mặt không phải là Chu Nghi Ninh mà là Bùi Diên.
Anh nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô: "Được rồi, hai ngày nữa con sẽ về."
Chu Nghi Ninh cúp điện thoại, điếu thuốc đã tàn, cô lại rút thêm một điếu ra khỏi hộp, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Quý Đông Dương đang đi về phía mình.
Cô có cảm giác như mình bị bắt quả tang làm chuyện xấu, bao thuốc trong tay như củ khoai lang nóng bỏng tay, không biết phải cầm như thế nào.
Đa số đàn ông đều không thích phụ nữ hút thuốc, Quý Đông Dương cũng vậy. Anh đi tới trước mặt cô, giật lấy điếu thuốc trên tay cô, chậm rãi nhìn cô: "Anh đã bảo khi nào em muốn hút thuốc thì nói cho anh biết rồi mà."
Chu Nghi Ninh bỗng bật cười, cô rất muốn ôm anh nhưng ở đây là hành lang, đằng kia còn có hai nhân viên tổ đạo cụ đang làm việc.
Cô kiềm chế mong muốn của mình, cười khẽ: "Anh quản thúc em đó à?"
Lúc một người đàn ông muốn quản thúc một người phụ nữ, điều đó có nghĩa là anh ta đã để ý đến cô ấy. Chu Nghi Ninh nghĩ thế, nụ cười càng lúc càng rạng ngời, nụ cười đó làm Quý Đông Dương cảm thấy mất tự nhiên nhưng gương mặt vẫn giữ được sự điềm tĩnh thường ngày, anh lấy hộp thuốc lá, "Đây là đạo cụ của đoàn phim."
Chu Nghi Ninh: "..."
Cô đành trơ mắt nhìn anh tịch thu đạo cụ quay phim xoay người bỏ đi, không nói câu gì nữa.
Cùng lúc đó, A Minh cũng vừa về, anh ta đặt hai quyển sách lên bàn, Quý Đông Dương nhìn hai cuốn sách, "Đem về khách sạn đi."
A Minh nghi hoặc: "Không thể chờ tới khi anh quay xong rồi đem về ạ?"
Quý Đông Dương gật đầu: "Ừ, đem về ngay bây giờ đi."
Để cô ấy không nhìn thấy rồi lại trộm mất nữa. Rốt cuộc cô ấy đang sợ điều gì?
Anh cúi đầu nhìn hai cuốn sách, trên bìa in dòng chữ "Bệnh tâm thần phân liệt" và "Rối loạn nhân cách phân liệt".
Trước khi nhận được kịch bản phim "Khúc mắc", anh cũng nhận được kịch bản có đề tài tương tự, nhưng khi xem kịch bản, anh thấy không hài lòng lắm nên không nhận. Vệ Trung là đạo diễn nổi danh, biên kịch Lý Nham cũng là biên kịch hàng đầu, không thể nghi ngờ đây là bộ phim hay, anh không muốn bỏ qua.
Nhưng có một điều anh không ngờ tới. Đó là Chu Nghi Ninh.
Chu Nghi Ninh không ở khách sạn nên không thể lén vào phòng anh, thế nên hai người rất ít có thời gian riêng tư bên nhau, hằng ngày cô chỉ có thể tận dụng mọi cơ hội để vào phòng nghỉ của anh, nhân lúc không có ai sẽ trộm hôn anh, ôm anh. Ban đầu Quý Đông Dương còn đuổi cô ra, nhưng về sau thì cứ để mặc cô.
Ba ngày sau, hơn sáu giờ tối, Chu Nghi Ninh quay phim xong rồi tự lái xe về nhà họ Chu, đến nơi chưa tới bảy giờ, đúng lúc Chu Lợi Huy cũng vừa về tới nhà, cô giúp việc đang dọn cơm, Chu Giai Huệ và Hạ Vân ngồi ở hai bên bàn, Chu Lợi Huy ngồi ở giữa bàn, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Cô giúp việc thấy cô về thì mừng rỡ, "Cô, cô hai về rồi."
Chu Nghi Ninh nhìn bàn ăn, sao mà chói mắt quá, cô nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác. Hạ Vân rất đẹp, ngoại hình dịu dàng, nhờ chăm sóc tốt nên dù hơn bốn mươi mà vẫn rất trẻ. Hồi nhỏ, lúc Tần Uyển chưa về, Chu Nghi Ninh vẫn luôn tưởng Hạ Vân mới là mẹ ruột của cô, cô bắt chước Chu Giai Huệ gọi bà là mẹ, tuy còn nhỏ nhưng cô đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi lần cãi nhau với em gái, mẹ luôn bênh vực em, nên mặc dù vô cùng ấm ức nhưng cô vẫn nghĩ đó là lỗi của mình.
Khi đó cô luôn cố gắng ngoan ngoãn để mẹ thích mình, nhưng cho dù cô ngoan thế nào đi nữa thì mẹ đều thương em gái hơn.
Tất nhiên cũng có ngoại lệ, đó là khi ở trước mặt Chu Lợi Huy, Hạ Vân sẽ bênh vực cô, những lúc đó, cô bé mới bốn, năm tuổi mừng như được cho kẹo, cả ngày vui vẻ vì hôm nay mẹ thương mình hơn em gái. Nhưng Chu Lợi Huy vừa đi, mẹ lập tức không thích cô nữa.
Vì thế nên hồi nhỏ, mong muốn lớn nhất của cô là bố mẹ cùng ở bên cô, như thế mẹ sẽ luôn thích cô.
Bây giờ nghĩ lại mong muốn đó của mình, Chu Nghi Ninh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
***
Chu Lợi Huy đứng lên khỏi ghế, sai cô giúp việc: "Lấy thêm bát đũa cho Tiểu Ninh, rồi nấu thêm mấy món nó thích nữa."
Cô giúp việc vội vàng đi vào phòng bếp.
Chu Giai Huệ đang cầm đũa, nhìn thấy Chu Lợi Huy đặt đũa xuống đợi Chu Nghi Ninh ngồi vào bàn thì cô ta bỏ đũa xuống với vẻ không vui, trừng mắt với Chu Nghi Ninh, "Sao không về sớm hơn, tôi sắp chết đói tới nơi rồi."
Chu Nghi Ninh không thèm quan tâm tới cô ta, cô kéo ghế ra ngồi xuống rồi cầm đũa gắp miếng thịt bò đưa vào miệng, "Nếu sắp chết rồi thì mau chết đi, tôi đâu muốn về, là do bố gọi điện nhiều quá đấy chứ."
Chu Giai Huệ cũng gắp một miếng thịt bò, hừ lạnh: "Chị mới chết ấy! Làm diễn viên rồi có khác, kiêu kỳ quá đó."
Chu Lợi Huy lạnh lùng nói: "Được rồi, chị con mới về mà con đã cãi nhau với chị rồi, chết cái gì mà chết, không ra thể thống gì cả."
Chu Giai Huệ vô cùng ấm ức, "Bố, rõ ràng là chị ta kiếm chuyện với con trước mà, một mình con thì sao cãi nhau được, từ sau khi chị ta ra nước ngoài, lúc nào bố cũng thiên vị chị ta hết."
Sắc măt Hạ Vân lập tức thay đổi, "Giai Huệ, đừng nói lung tung, ăn cơm đi."
Cuối cùng bàn ăn cũng được yên tĩnh.
Ăn cơm xong, ti vi trong phòng khách mở một chương trình giải trí, Chu Nghi Ninh nhìn ti vi, trên đó đang phát tiết mục có sự tham gia của diễn viên phim "Triều đại thái bình" để tuyên truyền. Trên ti vi, gương mặt cô hiện lên vẻ chê bai: "Anh ấy là khối không khí lạnh."
Quý Đông Dương trông vô cùng điển trai, cười nhẹ: "Nhìn cô ấy cười trông giống thiên thần thế thôi, chứ thật chất là một nữ ma đầu đấy."
Hử? Anh nói cô cười trông giống thiên thần?
Lúc đó Chu Nghi Ninh rất tức giận, chỉ nghĩ tới việc anh nói cô là "nữ ma đầu", hình như là vì cô đã cắn rách môi anh.
Chu Giai Huệ hào hứng: "Tội nghiệp Đông ca khi phải đóng chung phim với chị, vì chị mà tôi chẳng muốn coi phim chút nào, cả phim Khúc mắc nữa, sao chị giành được vai nữ chính hay thế?"
Nếu là lúc trước, chắc chắn Chu Nghi Ninh sẽ làm một trận tơi bời với cô ta, nhưng bây giờ cô không có hứng.
Cô cầm cái ba lô trên sofa, chuẩn bị đi về.
Chu Lợi Huy gọi cô lại: "Khoan đã, vào phòng sách với bố một lát."
Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu lại, đeo ba lô đi theo ông vào phòng sách.
Đóng cửa lại, Chu Lợi Huy xoay người nhìn cô, "Tiểu Ninh, nghe lời bố, rút khỏi đoàn phim đi, sau này con muốn đóng phim gì cũng được. Bố đã hỏi Mike rồi, đóng phim này sẽ gây anh hưởng xấu đến bệnh tình của con."
Gương mặt Chu Nghi Ninh không có chút cảm xúc: "Con không rút lui đâu, con đã nói rồi, con sẽ đóng xong bộ phim này."
Chu Lợi Huy kìm nén cơn giận, "Con nghe bố một lần thôi được không? Nếu con tái bệnh, bố biết ăn nói sao với mẹ con đây?"
Chu Nghi Ninh cười lạnh lùng: "Đây là chuyện của con, bố không cần phải giải thích cho ai đâu."
Dứt lời, cô xoay người bỏ đi.
Mở cửa ra, nhìn Chu Giai Huệ đứng bên ngoài, cô lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi bước nhanh xuống cầu thang.
Cô đi rất nhanh, lên xe, đóng mạnh cửa, lập tức nổ máy rồi nhanh chóng lái đi.
***
Quý Đông Dương vừa về khách sạn, A Minh nói với anh: "Đông ca, tối nay phát sóng tiết mục tuyên truyền, anh có muốn xem không?"
Bây giờ Quý Đông Dương mới nhớ ra lúc trước có ghi hình một chương trình giải trí, A Minh mở ti vi, trùng hợp chương trình đang phát tới đoạn đối thoại của hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.