Chu Nghi Ninh chưa từng có cảm giác như bây giờ, nụ hôn của Quý Đông Dương còn dễ khiến người ta say hơn cả rượu. Như cô đã nghĩ, nụ hôn của Quý Đông Dương hoàn toàn khác biệt so với vẻ ngoài lạnh lùng không gần nữ sắc của anh mà rất nhiệt tình, và nóng bỏng hơn cả tưởng tượng của cô.
Quý Đông Dương cúi đầu ngậm môi cô, nhấp từng cái từng cái, chạm nhẹ, hơi thở phả lên mặt cô, không phải nụ hôn sâu nhưng lại khiến người ta mê đắm.
Tim Chu Nghi Ninh đập mạnh như đang đánh trận, cô mở to mắt nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô muốn khắc sâu ánh mắt vào lúc này của anh.
Giọng anh rất trầm: "Nhắm mắt lại."
Cô không muốn.
Quý Đông Dương ôm eo cô lùi về sau một bước làm lưng cô dán lên tấm cửa kính lạnh lẽo, cơn lạnh làm Chu Nghi Ninh run lên, cô khẽ rên một tiếng.
Ngay sau đó, Quý Đông Dương bỗng nhiên giơ tay trùm lên đôi mắt như ánh sao của cô, tay kia ôm chặt eo nâng cô lên, cô mang giày cao gót, anh hơi cong lưng, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên môi cô. Anh ngậm chặt môi cô, không hề nhẹ nhàng như lúc nãy nữa mà giống như mong muốn bị kìm nén rất lâu bỗng dưng bộc phát, không chút đắn đo, vô cùng mãnh liệt.
Chu Nghi Ninh thở hổn hển, tại sao anh không cho cô nhìn anh?
Cô nắm lấy cổ tay anh định kéo tay anh ra.
Chẳng ngoan gì cả. Quý Đông Dương đưa bàn tay đang ôm eo lên túm lấy tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ve-phia-nhau/1822946/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.