Tuy bình thường cả hai đều bận nhưng vẫn thỉnh thoảng liên lạc, lần nào cũng nói chuyện khá lâu. Lục Tiêu nói: "Gần đây nhà tớ ép cưới dữ quá, mẹ tớ mong cháu nội phát điên luôn rồi, mà đâu phải nói cưới là cưới ngay được. Tớ để ý Chu Nghi Ninh mấy năm rồi, nên muốn thử tiến tới xem thế nào."
Quý Đông Dương không tỏ thái độ gì: "Thế à? Tớ nhớ năm ngoái cậu có bạn gái mà."
Lục Tiêu cười: "Chia tay lâu rồi. Tớ thấy nhớ mãi cô gái chỉ gặp nhau một lần cách đây tận mấy năm cũng đáng để thử lắm."
Quý Đông Dương im lặng một lát, "Nếu cô ấy không thích cậu thì sao?"
Lục Tiêu cũng đã nghĩ đến chuyện này, "Chuyện tình cảm khó nói lắm, miễn cưỡng cũng không hay." Nói xong thì thấy có gì đó là lạ, "A, không đúng, bình thường cứ hễ nhắc tới đề tài này là cậu không hề đếm xỉa mà, sao hôm nay có tâm trạng tám với tớ thế, có biến à?"
Quý Đông Dương lạnh nhạt: "Không có, cúp đây."
Cúp điện thoại, Quý Đông Dương cất điện thoại về chỗ cũ, không nghe động tĩnh gì ở bên ngoài, chắc cô gái đó về rồi.
Mở cửa ra, trên sofa không có gì cả, toàn bộ gối ôm nằm chỏng chơ dưới sàn nhà, áo của anh không cánh mà bay. Anh bỗng thấy buồn cười, không biết cô có sở thích kỳ quặc gì mà cứ hễ không vui là lấy quần áo của anh.
Anh đi tới tủ quần áo lấy gói thuốc lá, nhưng tìm mãi mà không thấy bật lửa, thế là ném gói thuốc vào lại tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ve-phia-nhau/1822927/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.