Cửa mở ra, Chu Nghi Ninh cười đắc ý, "A Minh không lừa mình."
Trong nhà không bật đèn, rèm cửa sổ mở ra một nửa, giữa không gian mờ mờ, im ắng, điều duy nhất để xác nhận có người ở nhà là hơi ấm phả ra từ máy điều hòa.
Cô đóng cửa lại, len lén đi vào nhà như mèo, lỡ Quý Đông Dương hỏi vì sao cô vào nhà được thì cô biết giải thích thế nào?
Chu Nghi Ninh đứng ở phòng khách nhìn xung quanh, cửa phòng ngủ không đóng nhưng không thấy Quý Đông Dương đâu cả. Cô đặt thức ăn lên bàn, định xoay người đi về thì lại thấy một thân hình cao lớn đang nằm trên sofa.
Sofa to và dài nên đủ chỗ để Quý Đông Dương nằm, một tay anh vắt ngang qua mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhợt nhạt, cằm lỏm chỏm râu.
Chu Nghi Ninh chợt nhớ tới một phim của anh vào hai năm trước mà cô xem cách đây mấy ngày. Trong phim, anh để râu lồm xồm tạo nên sự già dặn và tang thương, phim còn có một cảnh thân mật của anh và nữ chính, lúc xem đến đoạn đó, cô thấy hơi ngượng, và còn mong cô gái trên màn hình là mình.
Quý Đông Dương đã hoạt động mười tám năm, diễn không biết bao nhiêu nhân vật để được như ngày hôm nay, nên không thể không có tin đồn hẹn hò và cảnh hôn. Về điều này, Chu Nghi Ninh thấy rất bình thường.
Cô cúi người định gọi anh dậy thì người đàn ông đang nằm trên ghế bỗng nhiên mở miệng, giọng khản đặc: "A Minh hả? Đã bảo cậu đừng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ve-phia-nhau/1822902/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.