Quý Đông Dương lạnh nhạt nói: "Không có."
Không có? Là không yêu đương hay là không có giày của phụ nữ?
Dương Huân giơ đôi giày cao gót trong tay lên, hỏi anh: "Đây là đôi giày Sergio Rossi(1) kiểu mới nhất có giá ít nhất là tám ngàn tệ. Tại sao nó lại ở trong nhà cậu?"
(1) Sergio Rossi: thương hiệu giày cao cấp nổi tiếng thế giới.
Quý Đông Dương có vẻ mất kiên nhẫn, anh tháo bịt mắt xuống rồi đi ra khỏi phòng ngủ, Dương Huân chau mày đi theo sau, đột nhiên anh ta nghĩ đến một chuyện không thể xảy ra, "Chẳng lẽ cậu cô đơn quá nên tìm người chơi qua đường?"
Quý Đông Dương xoay người nhìn anh ta, vẻ mặt càng thêm khó chịu, "Đó là giày của Chu Nghi Ninh."
Dương Huân trợn mắt: "Cậu chơi qua đường với tiểu ma nữ nhà hàng xóm?"
Quý Đông Dương: "..."
Tại căn hộ đối diện, Chu Nghi Ninh đang ăn cơm thì hắt hơi một cái, cô vội lấy khăn giấy ra lau mũi, xem ra vẫn chưa hết bệnh.
Quý Đông Dương cực kỳ bực bội vì bị đánh thức, anh ngồi xuống sofa, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút thì mới giải thích: "Tối qua cô ấy bị đau chân, nhà tớ có rượu thuốc nên mới bảo cô ấy qua đây bôi thuốc thôi. Còn đôi giày đó thì bị hư, cô ấy không mang nữa nên mới vứt vào thùng rác."
Dương Huân thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi giày trong tay, thở dài: "Giày của cô ấy nhỏ ghê."
Nói xong, anh ta vứt đôi giày vào thùng rác.
Quý Đông Dương nhìn thoáng qua, giày nhỏ thật, chân cô cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ve-phia-nhau/113510/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.