Chương trước
Chương sau
Edit: Aiko
Beta: Thị
_
Ngay sau khi thông báo về việc thay đổi người phát ngôn của Triều Hi được đưa ra thì đã gây xôn xao không nhỏ trên mạng, fans Dương Việt ở trên mạng không ngừng bôi đen bên weibo của Triều Hi.
Sau cuộc họp khẩn cấp của bộ phận quan hệ công chúng, công ty quyết định quay một bộ phim ngắn, để người phát ngôn mới Bạch Xán Xán vào vai chính, mặt khác lại tìm một diễn viên nam phù hợp với ngoại hình của cô ấy.
Buổi sáng Cố Khinh Âm đến công ty liền nghe được chuyện này từ Triệu Ấu Lâm, cô nàng này hóng hớt bát quái phải nói là số một số hai, còn nói thêm cho cô rằng sau nghỉ lễ 1/5 sẽ chính thức bắt đầu quay phim ngắn, lần này Triều Hi bỏ tiền vốn không nhỏ, muốn dựa vào nó tạo một làn sóng dẫn đầu xu hướng trên mạng.
Cố Khinh Âm nghe xong chỉ nhẹ nhàng nói "Ồ", cô không hứng thú với bộ phim ngắn, điều duy nhất có thể khiến cô kích động chính là đợt nghỉ lễ ngắn hạn 1/5 sắp tới.
Bạn tốt Nhan Tịch đã hẹn với cô sẽ tới Ôn Thành, Cố Khinh Âm đợi ngày này đã lâu, lúc ở đại học cô có quan hệ tốt nhất với Nhan Tịch, lúc ấy hai người quả thực cứ như chị em sinh đôi vậy, bất luận đi đến đâu cũng dính lấy nhau.
Hai ngày sau chính là kỳ nghỉ 1/5, Nhan Tịch quả nhiên giữ lời, chồng của cô ấy chỉ có thể chiều theo vợ đến Ôn Thành, bởi vì mang thai, cô ấy bị hạn chế đi ra ngoài, đã rất lâu rồi chưa đi xa nhà.
Chị em tốt đã lâu không gặp nhau, vừa gặp đã có vô vàn chuyện để nói, bình thường Nhan Tịch ở nhà luôn quấn lấy chồng, hiện giờ lại ném chồng qua một bên chẳng thèm ngót tới nữa rồi.
Chồng của Nhan Tịch và Chu Khâm là bạn tốt của nhau, không chấp nhận sự thật bản thân bị xa lánh, gửi tin nhắn WeChat cho anh, bảo anh đến nhà hàng này, nếu không để cậu ở chung một chỗ với hai cô gái, thật sự chẳng có chuyện gì cho cậu nói hết.
Chu Khâm đột nhiên đến, Cố Khinh Âm và Nhan Tịch đều rất ngạc nhiên, hôm nay anh mặc vest đi giày da, toát ra phong thái doanh nhân, khác xa với hình ảnh chàng thiếu niên ngày xưa.
Tất nhiên Nhan Tịch đã nghe chuyện hiện tại anh là cấp trên lãnh đạo Cố Khinh Âm, vì vậy mở miệng liền trêu chọc câu: "Lãnh đạo tới thị sát sao?"
"Chị dâu." Chu Khâm khẽ gật đầu chào cô ấy, ánh mắt dừng ở trên người Cố Khinh Âm, khóe môi bất giác cong lên.
Nhận thấy nụ cười của anh, Nhan Tịch có chút nhận ra gì đó.
Xem ra là tình cũ khó quên rồi.
Ngay khi Chu Khâm đến, Cố Khinh Âm liền lôi kéo Nhan Tịch đi mua sắm, cô đã nhận đứa nhỏ này làm con trai con gai nuôi, tất nhiên cô phải có quà gặp mặt cho nhóc chứ.
"Anh, anh muốn đi theo bọn họ hay đi chơi bóng với em một lúc?" Chu Khâm dò hỏi ý kiến của Tạ Gia Diên.
Ánh mắt của Tạ Gia Diên hướng về vợ mình, "Cô ấy đang mang thai, anh không yên tâm."
Chu Khâm hiểu rõ, "Vậy em đi cùng anh."
"Đừng có làm như bị ép buộc kiểu thế, ai mà chả biết cậu là 'ý của Túy Ông không phải ở rượu'."
"Xem ra anh kêu em tới, cũng có ý đồ riêng?"
Hai người đàn ông nhìn nhau cười, vừa có chút lưu manh vừa có chút xấu xa.
——
Nhan Tịch hiện giờ tràn đầy tình yêu thương của người mẹ, vừa nhìn thấy trẻ nhỏ không nhịn được muốn ôm, vào trong cửa hàng mẹ và bé, nhìn thấy một bé lai dễ thương, cô ấy không cầm lòng được muốn đi qua ôm, còn gọi Tạ Gia Diên tới xem.
Tạ Gia Diên không dám ôm một đứa bé nhỏ như vậy, gần đây cậu đang tập tành làm bố, nhưng vẫn chưa thực hành được lần nào.
"Em ôm bé một chút." Chu Khâm nói xong, lại gần ôm lấy nhóc con kia.
Tư thế bế em bé của anh thành thạo đến không ngờ, như thể anh khá dày dặn kinh nghiệm, em bé ở trên tay anh cũng nở một nụ cười thoải mái hài lòng.
Chu Khâm nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ, khuôn mặt nhìn nghiêng lúc này trông dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Ngoài cửa sổ có ánh nắng ấm áp chiếu vào, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hết sức hài hòa.
Cố Khinh Âm ngơ ngẩn nhìn, cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ nhìn thấy được hình ảnh như vậy, Chu Khâm ở trong mắt cô luôn là một người kiêu ngạo và cố chấp, người như vậy hẳn là không có sự kiên nhẫn với trẻ nhỏ mới hợp lý.
Nhan Tịch nói ra những nghi vấn trong lòng Cố Khinh Âm, "Thật không thể tin được, cậu lại có thể ôm một đứa nhỏ như vậy."
"Chị gái em vừa sinh em bé năm ngoái, về nhà ăn Tết em đều thay chị ấy trông bé."
Nghe vậy, Nhan Tịch khẽ đụng cánh tay Cố Khinh Âm.
Một người đàn ông tốt như vậy có thể tìm được ở đâu cơ chứ?
——
Buổi chiều, bốn người ra bờ biển.
Ôn Thành là một thành phố ven biển xinh đẹp, ngư dân sinh sống và làm ăn ở đây rất nhiều, có rất nhiều nhà hàng hải sản do người dân bản địa mở, bọn họ dựa vào biển mà kiếm sống, nhịp sống chậm rãi nhưng cũng rất thoải mái tự tại.
Cố Khinh Âm cùng Nhan Tịch đi dạo nhàn nhã trên cát, Nhan Tịch nghịch ngợm mà dẫm lên vỏ sò, cảm khái nói: "Cậu luôn có thể làm tớ ngạc nhiên đấy, thật hâm mộ với cuộc sống tiêu sái như cậu mà."
"Mỗi người có cách sống khác nhau, bản thân cảm thấy thoải mái là được."
Cố Khinh Âm quay đầu lại nhìn, Chu Khâm và Tạ Gia Diên đang ngồi trên ghế nằm, áo vest khoác hờ trên cánh tay, cổ tay áo được xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ.
Ngay cả ở khoảng cách xa, cô cũng có thể cảm giác được lúc này anh mới thả lỏng, hoàn toàn khác với khi anh ở công ty và cả khi anh ở trước mặt cô.
Cảm nhận được Cố Khinh Âm đang nhìn Chu Khâm, Nhan Tịch ngập ngừng hỏi: "Vẫn còn nghĩ giống như trước sao?"
"Không quá giống." Vén mái tóc bị gió thổi ra sau tai, Cố Khinh Âm ôm chặt hai tay, ánh mắt nhìn về mặt biển phía xa, "Tớ cảm giác khoảng cách giữa mình và anh ấy như một dải ngân hà."
Vì sao có cảm giác này, Cố Khinh Âm cũng không rõ, mỗi khi Chu Khâm ở trước mặt cô, cô đều cảm thấy không thể nhìn rõ anh, cũng đoán không ra gì ở anh, cô rất không thích trạng thái như vậy, tinh thần rất mệt mỏi.
"Tìm được người vừa thích mình vừa hợp với mình đâu có dễ thế." Cố Khinh Âm nhún vai cười, "Không sao cả, hiện tại tớ không yêu đương nhưng sống cũng rất phong phú đó."
"Ơ? Hình như anh ấy gọi cậu kìa."
Nhan Tịch nhìn Chu Khâm vẫy tay về phía này, trả lời anh "OK".
Cố Khinh Âm đi qua, "Chuyện gì vậy?"
"Đi chơi ca nô không? Tôi đèo em."
Cố Khinh Âm liếc nhìn quần tây anh đang mặc, "Anh có chắc mình có thể đi với quần này không?"
Cô toàn để ý đến mấy thứ gì đâu không ấy, Chu Khâm không nói nên lời hai giây, "Yên tâm, nếu bị rách cũng không bắt em bồi thường đâu."
"Thế đi thôi." Cố Khinh Âm chớp mắt với Nhan Tịch, sải bước rời đi.
Hai người đến chỗ thuê du thuyền, thanh toán tiền, sau đó mặc áo phao.
Cố Khinh Âm tháo dây buộc tóc trên cổ tay, tùy ý buộc thành tóc đuôi ngựa, bước lên ca nô trước Chu Khâm một bước, "Tôi đèo anh cho."
"Em sẽ lái?" Vẻ mặt anh hiện vẻ cầu được sống, "Bảo hiểm của tôi đến kỳ rồi nhưng chưa rảnh đi nộp phí bổ sung đâu."
"Chết cũng có tôi chôn cùng anh, sợ cái gì."
Khóe môi Chu Khâm nhếch lên, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, "Cũng tốt, cùng em chết chung."
Cố Khinh Âm, "........."
Loại chuyện này không thích hợp để nói một cách thâm tình như vậy đúng không?
Chu Khâm trước đây luôn một mình một ca nô tự chạy, chưa từng được ai chở, lần đầu tiên cứ thế giao cho Cố Khinh Âm.
Cô nàng này cũng thật biết chơi, phóng cứ như vội đầu thai ấy, một lúc thì tăng tốc, lúc lại đột ngột giảm tốc độ, lao về phía trước theo những con sóng lớn, bị sóng đánh tung lên cao lại đáp xuống mượt mà, hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
Ban đầu, hai tay anh còn để phía sau, đột nhiên cô đạp mạnh chân ga, đầu anh đập vào lưng cô, hai tay vô thức ôm lấy eo cô.
Vòng eo thon thả mềm mại dưới lòng bàn tay, không nhịn được liền ôm chặt.
Mặt anh áp vào lưng cô, thân thể dần nóng lên, lực tay cũng dần tăng.
Mùi hương trên người cô cùng vị mặn của gió biển tràn vào mũi, như các sợi chỉ quấn lấy các dây thần kinh của anh.
"Anh sờ loạn cái nữa là tôi ném anh xuống cho cá ăn đấy."
Cố Khinh Âm quay đầu hét lên, thật sự cho rằng cô không cảm nhận được sao?
Chu Khâm ngồi thẳng, môi mỏng kề sát vành tai cô, "Làm sao vậy? Em động tâm à?"
Giọng nói của anh vốn có từ tính, khi anh cất giọng trầm thấp, giống như có một luồng điện cực mạnh quét qua, khiến Cố Khinh Âm tê dại nửa người.
Cô vô thức húc mạnh khuỷu tay về sau, ai ngờ trọng tâm của cô không ổn định, trực tiếp rơi xuống biển.
Chu Khâm nhanh chóng nhảy xuống, ôm chặt cô vào lòng, rồi đưa cô vào bờ.
Cố Khinh Âm bị anh kéo, không có chỗ để dụng võ, hai cánh tay bị kéo trong biển, không thể làm gì được, bực bội hét lên: "Bà đây biết bơi!"
Muốn anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải chọn thời điểm chứ?
Cố Khinh Âm cùng Chu Khâm ướt sũng mà lên bờ, cô vừa muốn cởi áo phao trên người, nhưng chợt nhớ ra hôm nay mình mặc áo sơ mi trắng, rất mỏng và trong suốt——
"Anh mau đi mua quần áo cho tôi."
Cô đá chân Chu Khâm, đúng lý hợp tình mà ra lệnh.
"Sao không phải em mua cho tôi? Nếu không phải em kiêu ngạo thể hiện......"
Cố Khinh Âm nghe anh nói như vậy, âm thầm nghiến răng.
Không tự nghĩ xem do đâu mà đến anh giờ vẫn còn độc thân à? Không biết tự giác chút nào à?
"Sao anh không nói là do mình sờ bậy?"
Chu Khâm ngừng tranh cãi với cô, quay người bỏ đi trong vẻ cam chịu.
Nhan Tịch nhìn tình huống của họ, vội vàng lôi kéo Tạ Gia Diên lại, khó hiểu hỏi Cố Khinh Âm: "Sao cậu ướt cả người thế này?"
"Tớ ngã từ trên ca nô xuống nước."
"Không phải kĩ thuật của cậu khá tốt sao? Lúc ấy gửi video cho tớ, tớ còn rất bội phục, lúc đó còn muốn theo cậu học ấy."
Cố Khinh Âm nào không biết xấu hổ nói cho cô ấy biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra.
Chu Khâm đến cửa hàng lưu niệm ven biển chọn cho Cố Khinh Âm một chiếc váy dài phong cách Bohemian(1),nền xanh phối hợp với những bông hoa lớn màu trắng, sự kết hợp màu sắc khá là lạ mắt.
Sau khi đồ đến tay, Cố Khinh Âm đúng thật muốn phun tục mà.
Với cái ánh mắt kì cục này, anh còn không biết xấu hổ đảm nhận giám đốc bộ phận thị trường của Triều Hi?
"Bên kia có phòng thay đồ, vào đó thay đi."
Chu Khâm cầm chặt một cái túi trong tay, bên trong là đồ của anh cũng vừa mua.
Cố Khinh Âm thay váy xong đi ra, Nhan Tịch bị vẻ đẹp của cô làm kinh ngạc "Wow".
"Người đẹp đúng là mặc gì cũng đẹp."
Cô ấy đi mượn máy sấy, giúp Cố Khinh Âm sấy tóc.
Cố Khinh Âm đi ra ngoài, nhìn thấy cách phối màu quen thuộc dưới tán cây cách đó không xa.
Một chiếc áo sơ mi xanh điểm hoa trắng, phối với quần đùi trắng.
Hoa hòe loè loẹt, mặc ở trên người anh lại rất đẹp, giống người mẫu nam trên sàn catwalk.
Chỉ là, có phải bộ anh mặc với bộ cô đang mặc là đồ đôi không?
Cố Khinh Âm nháy mắt hiểu rõ ý đồ của Chu Khâm, Nhan Tịch ở cạnh cũng trêu chọc: "Thật dụng tâm lương khổ(2)."
(2) dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
——
Nhan Tịch chỉ ở Ôn Thành có hai ngày, buổi tối hôm cô ấy sắp về, Chu Khâm mời hai người họ đến nhà anh dùng bữa tối, chuẩn bị một bàn đầy ắp các món ăn, tất cả đều là đồ ăn mua sẵn ngoài nhà hàng về...
Có điều anh vẫn còn có tâm, suy xét đến việc Nhan Tịch mang thai, cần ăn uống lành mạnh, anh đặc biệt để một bát hoành thánh trước mặt cô, đây là đặc sản An Thành của bọn họ.
Hoành thánh do mẹ Chu Khâm làm rất ngon, Nhan Tịch mới vừa ăn một cái, nghe thấy chuông cửa vang lên.
Ánh mắt Chu Khâm khẽ động, đi qua nhìn, người đứng ngoài cửa quả nhiên là Cố Khinh Âm.
Cô cùng Nhan Tịch quan hệ tốt như vậy, sao có thể không tới tiễn cô ấy.
Cố Khinh Âm dù đi chỗ nào cũng rất tự nhiên, vào nhà Chu Khâm thì biểu hiện tự nhiên như nhà của mình, không đợi anh lấy dép lê cho, đã mở miệng trước hỏi anh để ở đâu.
Chu Khâm cầm đôi dép lê dùng một lần đặt cạnh chân cô, nhìn thấy đôi chân trắng nõn của Cố Khinh Âm rút khỏi giày cao gót, mang dép lê vào.
Những ngón chân mượt mà của cô được bao phủ bởi lớp sơn móng nhiều màu, rất nổi bật, phù hợp với tính cách của cô.
"Mọi người đã bắt đầu ăn rồi à."
Cố Khinh Âm nhanh chóng đi rửa tay, ngồi đối diện Nhan Tịch, nhìn thấy bát hoành thánh trước mặt cô ấy.
Nhan Tịch thấy cô nhìn qua, lập tức tiến cử với cô, "Hoành thánh này là mẹ Chu Khâm làm đấy, hương vị cực ngon luôn."
Nghe vậy, đôi mắt to long lanh chớp chớp nhìn về Chu Khâm, Cố Khinh Âm hỏi anh còn không.
"Em muốn ăn thì để tôi lấy thêm bát khác."
Chu Khâm xoay người đi vào phòng bếp, Cố Khinh Âm thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện phiếm với Nhan Tịch.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng kêu nhẹ trong phòng bếp, tim cô lệch một nhịp, theo phản xạ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao, đồ ăn hơi nóng thôi."
Chu Khâm nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời, nhưng trong lòng Cố Khinh Âm cảm thấy khó xử.
Dù sao cũng vì anh lấy hoành thánh cho cô mà bị bỏng.
Chu Khâm mang một bát khác đặt trước mặt Cố Khinh Âm, bát của Nhan Tịch có rau thơm, của cô không có.
Đối với những chi tiết nhỏ này, anh luôn đặc biệt nhớ rõ.
——
Bởi vì phải đi cho kịp chuyến bay, cơm nước xong xuôi, Tạ Gia Diên cùng Nhan Tịch nghỉ ngơi một lát rồi rời đi ngay.
Nghĩ đến tay bị phỏng của Chu Khâm, Cố Khinh Âm chủ động rửa chén, giúp anh dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn.
Khi cô làm xong ra đến phòng khách, Chu Khâm trùng hợp tình cờ mở một bộ phim điện ảnh, anh lười biếng dựa vào sô pha, áo sơmi tùy ý cởi hai cúc trên, quanh anh tràn đầy hormone nam tính gợi cảm chết người.
Ánh sáng TV chiếu lên người anh, sóng mũi và quai hàm đều được ánh sáng tô điểm rõ nét, trông như được thêm một bộ lọc chỉnh ảnh hoàn hảo vậy.
Anh nghiên đầu nhìn cô, ánh mắt âm thầm mời gọi.
Cố Khinh Âm cảm thấy miệng mình khô khốc, cô là người mê sắc đẹp, không thể chịu được sự mê hoặc như vậy.
"Hôm nay tôi không phát sốt."
Việc hứa hẹn xem phim cùng cũng nên thực hiện.
Cố Khinh Âm nghe ra ám chỉ, ngồi xuống ghế sô pha đơn ở bên cạnh, cô còn đặt tay lên đùi một cách nghiêm túc hiếm có, nhìn thấy một màn này, Chu Khâm trong cổ họng tràn ra một tiếng cười nhẹ.
"Em hình như vẫn còn sợ tôi nhỉ."
Cùng với câu nói này, anh ngồi xuống cạnh cô, chiếc ghế sô pha đơn mềm mại trong nháy mắt trở nên cực kì chật hẹp, cô gần như bị anh ôm vào trong ngực.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ tràn vào, anh cúi đầu liếc nhìn mặt cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo sức mạnh của một kẻ săn mồi, ngón trỏ nhẹ nâng cằm cô.
"Nhìn anh."
Cố Khinh Âm bị bắt ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn anh.
Một cái nhìn này, phảng phất như cách cả một thế hệ.
Cô cho rằng Chu Khâm sẽ làm gì cô, nhưng sau đó anh buông cô ra, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục xem phim.
Cảm giác khó hiểu kì cục mà anh mang lại cho cô ngày càng mạnh mẽ, khiến cô không kìm được mà muốn tiến vào sâu hơn.
Bộ phim chiếu suốt hai tiếng đồng hồ, nội dung cụ thể về gì thì Cố Khinh Âm cũng không biết, tâm trí của cô đều bị anh quấy nhiễu.
Dường như anh cố ý làm vậy, thấy tâm cô lặng như nước, liền cố ý ném xuống một viên đá, khiến mặt nước gợn sóng, rồi ở bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Thời gian thật sự có thể thay đổi một người quá nhiều, Husky ngáo ngơ giờ đã tiến hóa thành sói rồi.
Hạ Vi nữ sĩ gọi tới, vừa hay Cố Khinh Âm tìm được lý do hợp lý để rút lui, nếu không thì khiến cô có vẻ như đang hoảng loạn tránh né.
"Mẹ tôi giục về nhà."
Cố Khinh Âm đi tới cửa thay dép lê, mang giày cao gót vào.
Nháy mắt, cô cảm thấy khí thế của mình mạnh hơn rất nhiều.
Giày cao gót quả nhiên là vũ khí lợi hại nhất của phái đẹp.
Chu Khâm tiễn Cố Khinh Âm đến cửa tiểu khu, cô mở cửa xe định bước vào, tay vừa kéo cửa thì một luồng gió đột nhiên từ phía sau ập tới, chế trụ cổ tay cô, trở tay đẩy cô dựa vào cửa xe.
Chu Khâm cười như không cười nhìn cô, khoảng cách gần đến mức chóp mũi hai người khẽ chạm nhau.
"Ngủ ngon." Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Tôi sẽ nhớ em."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Tịch cùng Tạ Gia Diên là nam nữ chính của bộ truyện khác của tôi《 mật hôn tám phần ngọt 》, cực kì ngọt, cảm thấy hứng thú có thể đọc nha ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.