Vui vẻ thì cũng là một ngày, không vui thì cũng là một ngày. Tối tối, mỗi khi Nghiêu Trăn nằm trong chăn mất ngủ, cô lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh, trước thời gian và vũ trụ, con người thật tầm thường.
Thỉnh thoảng lại thấy cô đơn, lẻ loi, thậm chí cô còn nghi ngờ địa cầu này chính là nhà tù, và nhân loại là tù nhân bị lưu vong từ thời viễn cổ, vì thế con người không cần tranh cũng chả cần đấu, vì tất cả mọi người đều là tù nhân bị trục xuất của hệ mặt trời.
Quá khứ đã vẽ nên một dấu chấm tròn với cô, tuy thỉnh thoảng nhớ đến cô lại ngỡ như một giấc mộng…
Cô nhớ rất rõ cảnh tượng mình bước ra khỏi cục cảnh sát cách đây hai năm, đó là một ngày nắng gắt. Cô chỉ mới bị tạm giam vài ngày mà đã cảm thấy lạ lẫm với cuộc sống ở bên ngoài. Bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy sự cầm tù bên trong bức tường cao kia đáng sợ biết bao nhiêu, thời gian càng kéo dài thì càng dễ dàng hủy hoại một con người.
Lúc lên xe, từ lớp kính ở băng ghế sau, cô nhìn thấy xe Lý Đông Phóng lướt qua chiếc xe cô đang ngồi, chạy đến trước cửa cục cảnh sát. Cô hoảng hốt, đưa tay định mở cửa, nhưng Lâm Hựu đã ngăn cô lại. Lúc này Nghiêu Trăn mới lấy lại tinh thần, có một số việc con người không được tham lam, đã chọn con đường nào thì phải đi trên con đường đó.
Đến bệnh viện thăm ông cụ Lý, cô mới hoàn toàn hiểu ra câu nói “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vao-long-anh/906353/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.