Ninh Mật đơ ra vài giây, cô ngước mắt nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng đối phương không hề tiến thêm một bước.
Cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy anh đang mập mờ với mình, nhưng rồi lại suy nghĩ cẩn thận hơn, đừng tự mình đa tình, lúc trước chẳng phải anh ta cũng thích trêu mình như thế sao? Đúng là cô bị anh trêu riết rồi quen, Ninh Mật chẳng biết câu nào của anh là thật, câu nào là giả nữa.
Tuy có hơi mất tự nhiên, nhưng cô vẫn hắng giọng một cái rồi tìm chủ đề để nói chuyện, “Sau này Chu Tuấn có gọi nữa thì chú đừng bắt máy, cháu thấy rồi gọi lại là được.”
Nói xong, bắt gặp vẻ mặt bất thường của anh, cô suy nghĩ mấy giây rồi nói tiếp, “Chu Tuấn thích gọi điện thoại vậy thôi chứ chẳng có chuyện gì đâu, cháu sợ chú nhận rồi phiền lòng.”
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô, vẫn không nói lời nào.
Ninh Mật không biết phải nói gì, cúi đầu, bắt gặp một sợi tóc rơi trên sofa, cô nhẹ tay cầm nó lên.
“Vậy…” Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, Lý Đông Phóng không nói câu nào, cũng chẳng chịu rời đi, hai người cứ im lặng như thế thì không phải cho lắm, “Chú có muốn về phòng nghỉ ngơi không, lái xe về đây chắc là chú mệt lắm?”
Anh im lặng một hồi lâu mới bình tĩnh đáp lại, “Không mệt.”
“…” Cô đành phải nói, “Cháu… thấy hơi mệt.”
“Cháu nghỉ ngơi đi.” Anh dừng một lát rồi mới nói tiếp. Dáng người anh cao ngất, buông thõng hai tay, giọng nói dịu dàng hiếm thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vao-long-anh/906316/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.