Chương trước
Chương sau
Không ngờ trong thời gian dài như vậy lại không có phát sinh bất kì chuyện gì, Ngọc Cốt đã đố kị muốn phát điên đối với vận khí của Vũ La rồi.

Sau hai canh giờ, ngay cả Ngọc Cốt cũng nhìn ra có chút không thích hợp.

Hư không bên cạnh Vũ La trở nên càng thêm thâm thúy, thật giống như hắn đang ngồi trên một Hắc Minh Tinh Nhãn.

Điều này không có khả năng, thế những không biết vì sao, mấy trăm vạn Văn Túc cổ nhìn Vũ La lại truyền đến từng đợt chấn động tâm tình hồi hộp.

Ngọc Cốt dù sao cũng ở xa mãi ngoài Hỗn Loạn Tinh Lưu, hắn không tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể “cảm giác” thông qua Văn Túc cố. Hắn kinh nghi bất định: Lực lượng của Văn Túc Cổ đích xác không mạnh, thế nhưng mấy trăm vạn Văn Túc cổ tụ tập lại cũng là một cỗ lực lượng làm cho người ta sợ hãi. Thế nhưng mấy trăm vạn con Văn Túc cổ chỉ quan sát đã cảm thấy sợ hãi, hơn nữa còn không phải là sợ hãi bình thường, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Chính vào lúc này, trên đỉnh đầu của Vũ La dâng lên một đạo quang yên màu nhũ bạch, lượn lờ tiến vào trong tinh không dần dần tản ra.

Ngọc Cốt nghi hoặc nhíu mày.

Quang yên màu nhũ bạch kia cũng không tiêu tán, mà càng ngày càng rõ ràng, không ngờ dần dần hóa thành một mảnh màu ngọc ngưng thực! Mà phiến màu ngọc này nhúc nhích, chậm rãi trở nên vô cùng lớn, thế nhưng căn nguyên lại một mực ở trên Thiên Linh Cái của Vũ La.

Ngọc Cốt dần dần đã nhìn ra, nhất thời kinh hãi há hốc miệng:

- Đây, đây là... Thất Thủ Thiên Long Phù Cổ!

Phiến màu ngọc kia đã diễn hóa thành một đạo Phù Cổ vô cùng lớn, bảy chiếc long thủ (đầu rồng),mười bốn chiếc cánh đại bàng màu bạch kim, một đôi lợi trảo (trảo sắc bén) cường tráng hữu lực, trảo sinh ngũ chỉ!

Phù Cổ cuối cùng đã thức tỉnh.

Nó đã hấp thu hoàn toàn lực lượng của viên Yêu đan kia, triệt để tiến hóa thành một quái vật làm cho người ta sợ hãi.

Mặc dù nó còn chưa trưởng thành đến cảnh giới tuyệt đỉnh Cửu Thủ Thập Bát Dực (chín đầu mười tám cánh),thế nhưng trạng thái hiện tại đã có thể miễu sát tất cả Vu tiên!

Ngọc Cốt ngàn vạn lần không nghĩ đến, Vũ La không ngờ là một vị Vu Tiên, hơn nữa trong cơ thể cất giấu một con Tiên Cổ đáng sợ như vậy! Ở trước mặt con Tiên Cổ này các loại cổ trùng mà Ngọc Cốt vẫn lấy đó làm kiêu ngạo quả thực chỉ là rác rưởi, thậm chí ngay cả rác rưởi cũng không bằng.

Cuối cùng hắn đã biết vì sao mấy trăm vạn Văn Túc cổ chỉ nhìn thôi đã vô cùng sợ hãi như vậy, bởi vì Văn Túc cố ở khoảng cách gần nên đã cảm thụ được khí tức khủng bố của Tiên Cổ hùng mạnh sắp xuất thế kia.

Vũ La vẫn như trước ngũ tâm hướng thiên, chỉ là mở mắt ra, hướng về phía mấy trăm vạn Văn Túc Cổ kia mỉm cười.

Sự nguy hiểm này thông qua mấy trăm vạn Văn Túc cổ trực tiếp phản ánh trên Tiên hồn của Ngọc Cốt. Ngọc Cốt hồn phi phách tán, hắn cuối cùng phản ứng lại, Vu tiên có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị có thể trực tiếp đả thương đối thủ mà không cần tiếp xúc, cho dù là cách cả Hỗn Loạn Tinh Lưu!

Ngọc Cốt quay đầu bỏ chạy, đồng thời chặt đứt liên hệ của mình với mấy trăm vạn Văn Túc cổ.

Thế nhưng đã không còn kịp nữa...

Bảy chiếc long thủ (đầu rồng) của Phù Cổ há ra nuốt một cái, mấy trăm vạn Văn Túc cổ không có con nào chạy thoát, tất cả đều rơi vào trong miệng rồng (long khẩu). Long nha (răng rồng) kinh khủng đâm xuống, gần như là đồng thời, trên người của Ngọc Cốt phốc phốc phốc phun ra từng đạo tiên huyết, long nha giống như đâm ở trên người hắn.

Ngọc Cốt ở trong hư không hét thảm một tiếng, tiên huyết, năng lượng hoàn toàn trộn lẫn với nhau, từng vòng từng vòng khuếch tán ra.

Cổ thuật của Phù Cổ mười phần kỳ lạ, Ngọc Cốt không phản kháng được chút nào, Tiên hồn bị nhốt trong cơ thể căn bản không cách nào chạy đi.

Bảy chiếc đầu rồng cắn nuốt một trận, thân thể của Ngọc Cốt hoàn toàn bị nghiền nát nhai vỡ, giữa răng của bảy chiếc đầu rồng lóe lên quang mang, xung quanh thân thể của Ngọc Cốt, từng đạo Vu Văn bay lượn, thiêu đốt thân thể của hắn kể cả Tiên hồn thành một mảnh tro tàn.

Dễ dàng đã được giải quyết Ngọc Cốt âm thầm giám thị, Vũ La thu hồi Phù Cổ. Tiểu gia hỏa kia sau khi đã ẩn tàng bản thể, vẫn như trước là một con Ngọc Trùng đáng yêu.

Động Động mang theo hai con rùa chui ra, nhìn Phù Cổ chảy nước miếng.

Phù Cổ vốn đã sợ nó, hiện tại đã thành Thất Thủ Thiên Long Phù Cổ, vẫn như trước có “bóng ma tâm lý” không dám lên mặt với Động Động, huống chi Động Động hiện tại còn có hai tên tiểu đệ.

Phù Cổ kinh hãi trốn phía sau Vũ La, Vũ La cười ha hả, xách cổ của Động Động ném vào trong Đại Thiên Thế Giới, Động Động kêu gào kháng nghị.

Phù Cổ cũng bị đuổi về Phong Thần Bảng, nó ở trên Phong Thần Bảng vốn chỉ chiếm cứ một vị trí của Ngũ phẩm Thần Tướng, thế nhưng lần này trở lại lại một đường tiến lên, đã vượt qua vị trí của Tứ phẩm, Tam phẩm Thần Tướng, thành công chen vào hàng ngũ của Nhị phẩm Thần Tướng.

Vũ La kinh ngạc, đang s lần này Thiên Mệnh Thần Phù nào sẽ bị đẩy xuống đây, lại không ngờ Phù Cô cũng không dừng lại quá lâu trên vị trí của Nhị phẩm Thần Tướng, nó không chút khách khí đạp lên đỉnh đầu của Đại Thiên Thế Giới, lủi lên vị trí của Nhất phẩm Thần Tướng.

Vị trí của Nhất phẩm Thần Tướng chỉ có hai, Hạn Bạt Huyết Phần đã chiếm cứ một cái, một cái khác lại bị Phù Cổ bá chiếm.

Vũ La âm thầm cảm thán, nếu như tiểu gia hỏa này đạt tới cảnh giới Cửu Thủ Thập Bát Dực, chỉ sợ sẽ thực sự còn muốn áp đảo Hạn Bạt Huyết Phần.

Hắn lại cảm thấy có chút buồn cười, Phù Cổ cố ý đạp Đại Thiên Thế Giới một cước, hiển nhiên đối với việc Động Động khi dễ mình rất có thành kiến, biết Động Động ở trong Đại Thiên Thế Giới, liền nhân cơ hội giở trò thắng lợi tinh thần ra một phen.

Ba tháng sau đó, chính là thời gian một mình phi hành dài dằng dặc mà buồn tẻ. Vũ La liên tiếp đụng phải ba mươi tám cơn lốc ngũ hành, đã đứng ngoài quan sát sáu lần Hắc Minh Tinh Nhãn cắn nuốt tinh cầu, số lần gặp phải tinh thú lại càng nhiều không đếm xuể.

Trong đó, đáng sợ nhất tự nhiên là Hắc Minh Tinh Nhàn, cho dù là một hằng tinh xuất hiện ở bên cạnh Hắc Minh Tinh Nhãn cũng sẽ bị cắn nuốt, huống chi là Tiên Nhân?

Chẳng qua nguyên hồn của Vũ La có cảm ứng tự nhiên với tinh thú và Hắc Minh Tinh Nhàn, mỗi lần đều có thể tránh được.

Ngược lại cơn lốc ngũ hành làm cho hắn chịu nhiều đau khổ.

Nếu là cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử cũng không sao, Vũ La trốn vào Đại Thiên Thế Giới, Hạn Bạt Huyết Phần sẽ tự động xuất hiện cắn nuốt những năng lượng hệ Hỏa này.

Mà Kim Mộc Thủy Thổ lại phiền phức hơn nhiều, mỗi một lần Vũ La đều phải dùng hết tất cả thủ đoạn mới có thể chạy thoát. Sau khi đã trải qua mười mấy lần, hắn cũng đã tích lũy được một chút kinh nghiệm, sau đó thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong ba tháng, một lần hung hiểm nhất thật ra là gặp phải một con tinh thú Nhất phẩm thượng. Con tinh thú kia không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên từ trong điểm tiếp dẫn hư không của mình mở chui ra, vừa đúng ở ngay bên cạnh Vũ La, căn bản không thể tránh được.

Vũ La vốn cho rằng lần này tuyệt đối không may mắn tránh khỏi, lại không nghĩ đến sau khi Động Động đi ra, hiện ra bản thể lập tức dọa cho con tinh thú Nhất phẩm thượng kia chạy trối chết.

Động Động lại không chịu bỏ qua, mang theo hai con lừa truy đuổi. Đáng tiếc thị lực của hai tên tiểu đệ làm cho người ta không nói được lời nào, mấy lần chặn đường vốn đã có thể ngăn con tinh thú Nhất phẩm thượng này lại, nhưng bởi vì hai tiểu tử này nắm không rõ phương hướng đã để cho con tinh thú kia trốn thoát. Động Động chỉ ăn được một chân của nó, phỏng chừng ngay cả lưng lửng dạ cũng chưa đến.

Nó vuốt cái bụng, bất mãn rống to với hai con lừa. Hai con rùa vô cùng oan ức, nhưng cũng không dám phản bác.

Vũ La đi giữa sinh tử một vòng, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng Động Động và hai con rùa vừa rồi thực sự quá thú vị, hắn cũng nhịn không được bật cười. Chênh lệch trước sau không khỏi quá lớn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.