Chương trước
Chương sau
Về phần Dạ Huy thực ra ngay ca bản thân Tiêu Minh Viễn cũng không biết, tư chất của Dạ Huy thì ra lại tốt như vậy.

Khi bắt đầu Vũ La cũng không có chú ý đến tên giáo đầu này, thế nhưng vô ý nhìn thoáng qua, không ngờ phát hiện năng lực thừa nhận của Dạ Huy đối với Phù Vận Tiên văn, không ngờ ngang với Lôi Quá, mà điểm thiên phú của hắn không ngờ còn trên cả Triệu Hiểu Hiểu, đã đạt được chín mươi hai điểm!

Đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, đáng tiếc là bị mang đến Tiên giới. Tiên giới không thiếu nhất chính là thiên tài, cho nên Dạ Huy mới bị mai một.

Khi Dạ Huy đến, đám người Tiêu Minh Viễn còn chưa có bắt đầu trắc thí năng lực thừa nhận Phù Vận Tiên Văn, chỉ chấm điểm thiên tư mà thôi.

Vũ La suy nghĩ cặn kẽ, liền bắt tay vào chế tác Phù Hạch Tiên Binh.

Chế tạo Phù Hạch Tiên Binh trước, sau đó mới là Phù Vận Tiên văn. Trong Tam Phù, Phù Vận Tiên văn đứng hàng thứ nhất là có nguyên nhân, Phù Vận Tiên văn đích xác tác dụng hùng mạnh nhất, hơn nữa độ khó cũng là lớn nhất.

Làm gì cho ba người này, trong lòng Vũ La đã có sẵn.

Ba tổ nhân mã ra ngoài điều tra, mỗi ngày đều trở về báo cáo. Những điểm đặc biệt mà Lục Giới liệt kê ra cho bọn họ đạt đến hơn sáu mươi, dù sao nơi này chính là một tinh cầu vô cùng khổng lồ, cho nên ba tổ nhân mã mỗi ngày tối đa chỉ có thể kiểm tra ba địa điểm, hơn sáu mươi điểm khả nghi, chỉ kiểm tra toàn bộ một lần đã cần thời gian hai tháng.

Hai tháng đối với Tiên Nhân mà nói giống như hai ngày của phàm nhân, cho nên quá trình này nhìn qua cực kỳ rườm rà, thế nhưng đối với Tiên Nhân mà nói, rất dễ tiếp nhận, còn xem như là biện pháp “Hiệu suất cao”.

Vũ La ở trong khoảng thời gian này chuyên tâm luyện chế Phù Hạch Tiên Binh cho ba người Dạ Huy. Trước khi hắn đi đã bảo Lão Hắc mua cho mình không ít tài liệu, hôm nay tài liệu sung túc, luyện chế trở nên dễ dàng.

Dùng hết mười ngày, Vũ La đã luyện chế xong Phù Hạch Tiên Binh cho ba người.

Đợi sau khi ba người từ bên ngoài trở về, Vũ La liền gọi ba người vào.

Nhìn thấy ba món Phù Hạch Tiên Binh bày ở trước mặt, Lôi Quá và Triệu Hiểu Hiểu có chút bất ngờ. Bọn họ là cận vệ nha, có chủ nhân nào lại vì bọn họ mà hao phí tâm huyết như vậy?

Dạ Huy đã có chuẩn bị tâm lý còn đỡ hơn một chút. Thế nhưng, dù sao đây cũng là Phù Hạch Tiên Binh nha. Cho dù là Tam tiêu đầu cũng chỉ có một món Phù Hạch Tiên Binh, những Tiên Nhân có thân phận có địa vị ở Tiên giới, đau khổ truy cầu một món mà không thể được.

Trong lòng hắn cũng kích động, nhìn ba món Phù Hạch Tiên Binh kia phát ra linh quang, thanh âm có chút run rẩy hỏi:

- Đây là, cho chúng ta?

Vũ La mỉm cười:

- Mỗi người một món, kiểm tra các ngươi một chút, các ngươi tự mình chọn, để xem có thể chọn đúng món ta chế tạo cho các ngươi không.

Trong con mắt của Lôi Quá, vẻ hờ hững kia có chút hòa tan.

Trong Tam Phù bất kể là loại nào bày ở trước mặt, cũng đủ làm cho người ta thất thố. Cho dù người đã gần như giết chết tình cảm của chính mình như Lôi Quá và Triệu Hiểu Hiểu.

Dạ Huy là người đầu tiên tiến lên, xòe bàn tay to lớn ra, dùng một tư thế mềm mại không tương xứng với hình thể của hắn, chậm rãi lướt qua trên ba món Phù Hạch Tiên Binh. Trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra dáng vẻ tươi cười, hắn nhẹ nhàng nâng một món Phù Hạch Tiên Binh bên trái lên.

Món Phù Hạch Tiên Binh này nhìn qua vô cùng đơn giản, chỉ là Hộ Tâm Kính lớn bằng nắm tay, trên mặt lóe ra hai loại quang mang thanh bạch, quang mang hình thành trạng thái thái cực đồ, không ngừng lưu chuyển ở tầng ngoài Hộ Tâm Kính.

Bên ngoài Hộ Tâm Kính có bốn cái vòng kim loại, có thể khâu trực tiếp lên ngực áo.

Vũ La không nhịn được mỉm cười:

- Chọn trúng rồi, quả nhiên là xem thường các ngươi.

Dạ Huy nắm món Phù Hạch Tiên Binh kia ở trên tay, liền cảm giác được lực lượng bên trong hạch tâm linh phù dâng trào mãnh liệt, quan trọng nhất chính là, cỗ lực lượng này có một cảm giác tương hợp mơ hồ với lực lượng trong cơ thể mình. Vũ La quả nhiên là chế tạo riêng Phù Hạch Tiên Binh cho ba người mình.

Lôi Quá nhìn Triệu Hiểu Hiểu một chút, người sau thờ ơ không động, hắn không thể làm gì khác hơn là nhún vai, tự mình đi lên.

Hai món còn lại, Lôi Quá nhìn trái, nhìn phải, vươn tay cầm một món lên.

Món Phù Hạch Tiên Binh này chính là món nhỏ nhất trong ba món, nhìn qua giống như một đồng tiền, phía sau có một cái móc, có thể tùy tiện móc ở địa phương nào đó.

Vũ La lại mỉm cười, mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên là Lôi Quá đã chọn đúng.

Triệu Hiểu Hiểu đi lên, cầm một món cuối cùng lên.

Món thứ ba này vốn chỉ là một hộp sắt hình dáng mộc mạc, vào trong tay nàng đột nhiên cạch một tiếng mở ra, giống như vật sống, thuận theo bàn tay của nàng bám chặt vào, đã hóa thành một đôi bao tay bằng thép.

Một đôi bao tay này, so với bộ của nàng trước đây phải cao minh hơn rất nhiều.

Triệu Hiểu Hiểu chỉ vừa nắm tay lại đã có thể cảm nhận được lực lượng bạo tạc đáng sợ ẩn chứa trong đó. Trong lòng nàng hiểu rõ, vật này cùng công pháp của mình tu luyện hỗ trợ lẫn nhau, uy lực tăng lên đâu chỉ là mười lần?

Thế nhưng khuôn mặt của Triệu Hiểu Hiểu vẫn lạnh băng như trước, nhận vật không nói một lời.

Vũ La cũng không thèm để ý, chỉ cần chiến lực của nàng tăng cường là tốt rồi.

Ba người từ trong thạch động của Vũ La đi ra, khí cụ trên người rõ ràng đã bất đồng. Một món Phù Hạch Tiên Binh đủ để đề thăng chiến lực của ba người lên một đẳng cấp lớn.

Sáu gã tiêu sư Hoàng Hầu thấy cảnh tượng này cực kỳ hâm mộ, Hoàng Hầu đánh mắt với năm người khác, trong lòng mọi người đều hiểu được.

Vốn nhiệm vụ lần này, trong lòng sáu người hơn phân nửa là có chút không tình nguyện. Loại địa phương như Ngự Xạ Tinh này không có ai nguyện ý tới là có nguyên nhân: Không có ích lợi gì, còn rất nguy hiểm.

Đại bàng vô số bất tận lúc trước chính là minh chứng.

Hơn nữa nhiệm vụ lần này chính là Vĩnh Vũ tiêu cục bỏ tiền, thù lao có thể thu được của sáu người thấp hơn rất nhiều so với chấp hành nhiệm vụ bình thường.

Thế nhưng hiện tại, sáu người lại hoàn toàn không phải có tâm tư này...

Vũ La có thể vì ba cận vệ mà chuẩn bị Phù Hạch Tiên Binh, đã thuyết minh hắn là người rất trọng tình cảm, ở trong thế giới phồn vinh như Tiên giới điều này lại càng đáng quý.

Phồn vinh có nghĩa là vật chất hóa, khi mọi thứ đều dùng tiên ngọc để so sánh thì cảm tình rất có thể là không có giá trị nhất.

Khi ba người Dạ Huy mang theo Phù Hạch Tiên Binh từ trong thạch động đi ra, sáu người đã hiểu được, quan hệ tốt với một vị Tam Phù Thiên Công trọng tình cảm như Vũ La, ích lợi trong tương lai không thể do lường được.

Ngày thứ sáu, sáu người liền cực kỳ tích cực, điều tra rõ ràng tất cả các địa điểm khả nghi.

Tổ ba người Dạ Huy cũng điều tra rất rõ ràng, hôm nay có thể nói là không chút thu hoạch, bởi vậy mục tiêu của ba tổ đều có thể bài trừ.

Lăng Hổ Quy gần đây rất buồn chán, thời gian ban ngày hắn xuống núi đã bắt một con dã thú giống như lợn rừng, tự mình khiêng lên, đợi mọi người trở về liền nhóm lửa nướng.

Lăng Hổ Quy kiếm một cây gỗ thẳng dài xiên con lợn rừng kia vào, ở hai đầu đống lửa làm giá đỡ, vừa nướng vừa quay. Cảnh tượng này làm cho Vũ La nhớ tới ký ức cùng Hướng Cuồng Ngôn nướng thịt.

Khi đó ở Bắc Cương băng thiên tuyết địa, ăn Bích Nhãn Tước của Bắc Thú quân chuyên môn huấn luyện ra, uống rượu mạnh của bộ lạc Giản Thị ủ thô, là bằng hữu tín nhiệm nhất của mình làm cho Cừu Nhân Hổ tức chết, sảng khoái biết bao.

Mùi vị bay ra, lợn rừng đã nướng cháy vàng bên ngoài, mỡ nước béo ngậy nhỏ xuống đống lửa cháy xèo xèo.

Lăng Hổ Quy tiện tay lấy ra một thanh đao nhỏ vô cùng tinh xảo, một đao hạ xuống cổ tay chuyện động cực nhanh, không đợi miếng thịt rơi xuống đã bị hắn xiên ở trên tiểu đao, tiện tay ném cho Hoàng Hầu:

- Ngươi nếm thử trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.