Chương trước
Chương sau
Khay vừa được đặt xuống, đã có người cảm thấy vật phẩm trên đó toát ra một cỗ dao động năng lượng kỳ dị.

Trong đám người mua có mấy vị tu vi bất phàm, lập tức lộ ra vẻ khác thường.

Vũ La nghe được những thanh âm xôn xao kinh ngạc được cố ý đè nén, không nhịn được lộ vẻ tươi cười:

- Yên tâm đi không thành vấn đề rồi. Vật phẩm của chúng ta nhất định sẽ là vật phẩm có giá cao nhất trong hôm nay, chắc chắn sẽ vượt qua cả trọng bảo cuối cùng của con chó Lý Kế kia.

Tổ Thiên Thu vẫn còn có chút thấp thỏm không yên.

Lão đạo sĩ mặt mày lấm lét tiến lên, vẫn quy củ như cũ ôm quyền nhìn xung quanh:

- Các vị các vị, vật kế tiếp này có lẽ tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, tuyệt đối là trọng bảo chấn động. Đây... Thật ra là... Chúng ta có thao tác sai lầm một chút, trọng bảo bực này vốn không nên xuất hiện vào lúc này...

- Lâm Sấu Tử, ngươi còn dài dòng nữa, lão tử sẽ đập vỡ trứng ngươi ra! Lão tử ngứa ngáy không chịu được, mau mau mở ra cho chúng ta xem một chút, xem rốt cục có phải là bảo bối mà mọi người nghĩ hay không?

Trong một bao sương có một giọng nói thô hào sang sảng vang lên.

Lâm đạo nhân mặt mày lấm lét kia cũng không tỏ ra tức giận, lão đang muốn có hiệu quả này. Thấy mọi người ai nấy vô cùng tò mò nôn nóng, lão mới cười hăng hắc, sau đó ôm quyền nhìn sang bao sương kia:

- Hắc hắc, xin quý khách bình tĩnh một chút chớ nóng, hiện tại bắt đầu!

Y thình lình hất mạnh một cái, miếng lụa đỏ phủ trên mặt khay bay đi, để lộ vật bên dưới

Hàng chục ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào vật kia.

Mọi người hít sâu một hơi, sau đó thật lâu trong cả đại sảnh đấu giá yên lặng như tờ, một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

- Con bà nó, quả thật là Phù Hạch Tiên Binh!

Người có giọng nói sang sảng lên tiếng trước tiên khi nãy lại mở miệng, có vẻ như nôn nóng không dằn được thúc giục:

- Lâm Sấu Tử, mau bắt đầu, giá khởi điểm là bao nhiêu? Nói mau! Vật này, ta nhất định phải mua rồi!

Thình lình một giọng nói âm nhu vang lên, giọng của người này khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Giống như có một cây kim không ngừng xuyên qua trong lỗ tai, trong đầu mọi người:

- Nơi này có nhiều đồng đạo như vậy, ngươi là cái thá gì, ngươi nói nhất định mua là đã định như vậy sao?

Giọng nói sang sảng đùng đùng nổi giận:

- Được, ngươi không phục đúng không, Lâm Sấu Tử, mau mau bắt đầu, lão tử muốn xem kẻ nào dám thách thức lão tử!

- Lâm đạo nhân, bắt đầu đi, tất cả mọi người đã không đợi được nữa rồi. Chút thủ đoạn nhỏ của lão tới đó là được rồi, nếu làm quá đáng coi chừng khéo quá hóa vụng.

Một giọng nói hùng hồn chợt cất lên.

Lâm Sấu Tử biết kỹ xảo của mình bị người nhìn thấu, không dám trì hoàn nữa, chỉ cười khan hai tiếng, sau đó lên tiếng nói:

- Được, hiện tại bắt đầu. Tất cả mọi người cũng đã thấy món Phù Hạch Tiên Binh này đạt cấp bậc thất phẩm trung. Bất kể là ai trang bị một món Phù Hạch Tiên Binh như vậy, lập tức sẽ có tư cách khiêu chiến vượt cấp, chiến lực tăng lên không chỉ một lần!

- Bảo vật này có diệu dụng thế nào, không cần ta phải dài dòng, hiện tại công bố giá khởi điểm là hai trăm vạn miếng tiên ngọc! Mỗi lần tăng giá là mười vạn, bắt đầu!

Giọng nói sang sảng kia lập tức lớn tiếng kêu lên:

- Ba trăm vạn!

- Hừ, ngu xuẩn!

Giọng nói âm nhu không nóng không lạnh:

- Ba trăm mười vạn.

- Ba trăm hai mươi vạn.

- Ba trăm ba mươi vạn...

Giá tiền nhanh chóng nâng lên, trong hơn năm mươi khách mua đã có gần bốn mươi người đấu giá, có thể thấy rất nhiều người thèm muốn bảo vật này.

Số còn lại không ra giá hoặc là chưa đủ đẳng cấp, hoặc không có đủ tiền, hữu tâm vô lực, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn.

Trong khoảnh khắc Lâm đạo nhân báo ra giá khởi điểm, Tổ Thiên Thu sửng sốt một chút, sau đó giá tiền nâng lên một hơi, lão mới thở phào nhẹ nhõm:

- Lâm Sấu Tử này xem như cũng là một nhân tài.

Lão Hắc nghe vậy nghi hoặc nhìn lão.

Tổ Thiên Thu giải thích:

- Giá khởi điểm của món Phù Hạch Tiên Binh này vốn là một trăm năm mươi vạn tiên ngọc, lão trực tiếp ra giá cao hơn năm mươi vạn.

Vũ La không khỏi nhìn lão đạo sĩ mắt la mày lét kia, thật đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Lâm đạo nhân này phán đoán vô cùng chính xác, ngay tại trường đề cao giá khởi điểm, càng khiến cho làn sóng đấu giá dâng cao hơn.

Phù Hạch Tiên Binh này đã được tăng giá đến bảy trăm sáu mươi vạn tiên ngọc.

Đây tuyệt đối là giá cao rồi, không ít người đã bắt đầu rút lui có trật tự. Phù Hạch Tiên Binh đích xác là tốt thật, bảo vật loại này có tiền mà không mua được. Cho nên nếu gặp được một món, nếu tài chính đầy đủ, cho dù giá tiền cao hơn gấp mấy lần cũng phải nhịn đau mà mua cho bằng được. Bởi vì nếu như bỏ lỡ, sau này rất có khả năng không tìm được nữa.

Cấp bậc món Phù Hạch Tiên Binh này chỉ là thất phẩm trung, bình thường mà nói, giá trị của nó vào khoảng ba trăm vạn đến bốn trăm vạn. Hiện tại tăng lên gấp đôi, đã gần đến cực hạn.

Giọng nói sang sảng kia cắn răng rống giận:

- Bảy trăm bảy mươi vạn!

Giọng nói âm nhu vẫn như trước không nhanh không chậm:

- Bảy trăm tám mươi vạn.

- Bảy trăm chín mươi vạn!

- Tám trăm vạn!

Giọng nói âm nhu dừng lại một chút, tựa hồ đang cân nhắc. Giọng nói sang sảng còn chưa kịp cao hứng, Giọng nói âm nhu đã dứt khoát nói:

- Chín trăm vạn!

Giọng nói sang sảng thoáng cái nghẹn lời, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:

- Giỏi, giỏi, có quyết đoán, ngươi chờ đó cho ta!

Giọng nói âm nhu tỏ ra khinh thường nói:

- Hừ! Chờ cái gì, bản tọa chiếm được món Phù Hạch Tiên Binh này rồi, ngươi còn dám tới tìm bản tọa làm phiền sao?

Giọng nói sang sảng vô cùng buồn bực, trong quá trình hai bên đấu giá với nhau, thật ra cũng âm thầm giao phong không chỉ một lần, hai bên tám lạng nửa cân, không ai hơn ai. Nhưng hiện tại giọng nói âm nhu chiếm được món Phù Hạch Tiên Binh này, lập tức có thể đối kháng với một cao thủ cao hơn y một cấp mà không rơi vào thế hạ phong. Chủ nhân giọng nói sang sảng muốn tìm y gây phiền toái, tuyệt đối là tự tìm đường chết.

Giọng nói âm nhu cực kỳ đắc ý, cười hắc hắc lạnh lẽo một trận. Lâm đạo nhân nhìn khắp bốn phía:

- Các vị, chín trăm vạn, chín trăm vạn, có còn ai ra giá hay không?

Tổ Thiên Thu kích động tới nỗi hai mắt đỏ ngầu, giống như dân cờ bạc chơi ba ngày ba đêm trên chiếu bạc.

Lôi Ba đã hóa đá, cho dù trừ đi phí của Thập Phương thương hành, số còn lại cũng là một khoản của cải khổng lồ. Đừng nói là y, dù là tộc trưởng Lôi thị Tiên tộc, cả đời cũng chưa từng thấy qua số tiền nhiều như vậy.

Lão Hắc lặng lẽ nhìn bên ngoài phòng đấu giá, một hồi lâu sau mới thở ra một hơi thật dài:

- Xem như tìm lại được một chút cảm giác năm xưa rồi...

Vũ La khẽ mỉm cười, có thể bán được nhiều tiền như vậy, hắn cũng không ngờ tới. Số tiền này sẽ dùng làm cái gì, trong lòng hắn đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.

Trong lúc giọng nói âm nhu cho rằng mình đã mua được, thình lình một giọng nói hùng hồn lên tiếng nói:

- Một ngàn vạn!

Giọng nói này từ lúc nhắc nhở Lâm đạo nhân ban đầu, cho tới bây giờ cũng chưa từng lên tiếng nói lần nào nữa, không đấu giá một lần nào. Nhưng không ngờ rằng trong lúc tối hậu quan đầu này, lại đưa ra một cái giá khiến cho mọi người khó lòng với tới.

Giọng nói sang sảng bật cười ha hả:

- Tên thái giám kia cũng đấu giá nữa sao, ha ha!

Giọng nói âm nhu không lên tiếng nữa, không biết có phải là đã âm thầm lặng lẽ rút lui không.

- Một ngàn vạn, thành giao!

Tổ Thiên Thu cùng Lão Hắc ôm chầm lấy nhau một cái. Lôi Ba cười có vẻ ngây ngô:

- Ha ha, phát tài, phát tài rồi...

Vũ La nhịp ngón tay trên mặt bàn, rất bình tĩnh nhắc nhở mọi người một câu:

- Các ngươi đi xem Lý Kế thử xem sao.

Tổ Thiên Thu vội vàng đi thăm dò bao sương Lý Kế, bên ngoài không hề có động tĩnh gì, nhưng có thể nghe được bên trong mơ hồ truyền đến một tràng thanh âm đánh đập, còn có thanh âm người bị bạt tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.