Chương trước
Chương sau
Năm nay là kỷ niệm sáu trăm năm thành lập Thập Phương thương hành, lại là kỷ niệm mừng thọ Phương Lộc Hiếu lão gia tử. Người sáng lập nên Thập Phương thương hành, hiện tại là Thái thượng hội trưởng, được ba ngàn sáu trăm tuổi. Lần đấu giá này chính là hoạt động ăn mừng của Thập Phương thương hành.

Chỉ mất thời gian sáu trăm năm đã xây dựng Thập Phương thương hành đạt tới quy mô như hiện tại. Có thể nói Phương Lộc Hiếu lão gia từ là kỳ tài thương nghiệp của Tiên giới.

Tổ Thiên Thu cười lạnh nói:

- Lưu Xá. Đừng tưởng rằng ngươi có cậu làm Đại chưởng quỹ thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm. Những vị này chính là khách nhân cao quý, chuyện này liên quan tới kỳ đấu giá lần này nếu xảy ra chuyện gì cậu ngươi cũng không thể bảo vệ ngươi!

Đấu giá diễn ra ba ngày, ngày đầu tiên đấu giá vật phẩm thông thường, ngày thứ ba mới là vật phẩm trân quý nhất. Nhưng dù những người này chỉ cung cấp vật phẩm đấu giá của ngày đầu tiên, thương hành cũng đặc biệt coi trọng, thật sự Lưu Xá không dám lỗ mãng.

Lão Hắc và Lôi Ba bên cạnh tỏ ra trấn tĩnh vô cùng, không hề tỏ ra hoảng hốt, Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ. Lão Hắc có được khí độ như vậy là chuyện đương nhiên, nhưng Lôi Ba có thể giữ được bình tĩnh như vậy cũng không đơn giản chút nào.

Trên thực tế Vũ La không biết, trong lòng Lôi Ba và Lão Hắc đã quyết định nếu xảy ra xung đột, tình thế bất lợi với phe mình, bọn họ sẽ lập tức công bố thân phận của Vũ La chính là Tam Phù Thiên Công cao quý.

Cho dù là Tiên Ma thương hành đỉnh cấp cũng không dám khinh mạn một vị Tam Phù Thiên Công, bởi vì một vị Tam Phù Thiên Công có nghĩa là vài món, thậm chí là vài chục món bảo vật trân quý, mang đến lợi nhuận cực kỳ khả quan. Thập Phương thương hành lại càng không dám khinh thị một vị Tam Phù Thiên Công. Chỉ cần công bố thân phận Vũ La, cho dù Lưu Xá không tin cũng không dám làm càn.

- Hừ, Tổ Thiên Thu, ta không so đo với ngươi, các huynh đệ, chúng ta đi.

Lưu Xá bỏ lại một câu vớt vát thể diện, lấm lét rời đi.

Tổ Thiên Thu hừ một tiếng:

- Hừ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

Lão quay đầu tỏ vẻ xin lỗi với ba người Lão Hắc:

- Lão Hắc, thật là xấu hổ, là ta không tốt, ôi...

Lão Hắc khoát khoát tay:

- Ngươi nói như vậy là khách sáo rồi, có lẽ tiểu tử vừa rồi thèm chức vị Nhị chưởng quỹ của ngươi đã lâu...

Lão Hắc cũng từng là nhân vật từng nổi danh Cửu Giới Tinh Hà, ánh mắt sắc bén, liếc nhìn qua lập tức thấy được.

Tổ Thiên Thu gật đầu:

- Cậu y là Đại chưởng quỹ, trước khi ta trở thành Nhị chưởng quỹ, tiểu tử kia vẫn cho là vị trí này nhất định là của y, cho nên sau ta lên tự nhiên ghi hận trong lòng đối với ta.

Lôi Ba ở một bên cũng nói:

- Loại người bất học vô thuật trước nay vẫn vậy, trong suy nghĩ của bọn chúng, thất bại tuyệt đối không phải là vì mình kém cỏi, nhất định là vì sai lầm của người khác.

Mấy người vừa đi vừa nói, duy chỉ có Vũ La dọc trên đường đi không nói một lời.

Hẳn đang không ngừng quan sát chung quanh. Mặc dù tiên trận của phù đảo này ẩn giấu dưới các kiến trúc, nhưng nhìn bố cục của những kiến trúc này, Vũ La có thể đoán ra một chút lý luận cơ bản. Mặc dù đối với phù đảo tiên trận mà nói cũng chỉ là cực kỳ thô thiển, nhưng cũng giúp cho Vũ La có được ích lợi không nhỏ.

Hiện tại Vũ La đã có một ít hiểu biết mơ hồ về tiên trận.

Trận pháp thủy chung vẫn là sở đoản của Vũ La, hắn cũng hiểu được muốn trở thành một Tam Phù Thiên Công xuất sắc, vậy phải bổ túc sở đoản này, cho nên vẫn có ý muốn học tập.

Tầng phù đảo thứ ba này là khách sạn của Thập Phương thương hành, lấy tên cực kỳ may mắn, tên là Phú Thăng khách sạn. Gian phòng chia làm bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng, cho dù là phòng chữ Hoàng cấp thấp nhất cùng còn tốt hơn phòng khách sạn hào hoa nhất ở Ngưu Giác Tinh.

Mà Tổ Thiên Thu an bài cho bọn họ ở phòng chữ Thiên cao cấp nhất. Tuy rằng không phải là chữ Thiên số một, nhưng cũng được chữ Thiên số bảy.

Phòng chữ Thiên chỉ có bảy gian.

Bảy gian phòng chữ Thiên chia ra tọa lạc trên bảy ngọn sơn phong không cao lắm. Bảy ngọn sơn phong này hình thành thế Bắc Đẩu Thất Tinh, từ mỗi cửa sổ trong phòng nhìn ra, cảnh vật mỗi phòng nhìn mỗi khác, có vẻ đặc sắc riêng biệt.

Cả gian phòng được dùng cả khối ngọc thạch tạc thành, dưới lòng đất có bố trí trận pháp tiêu hao cực lớn, bảo đảm cho bên trong phòng Đông ấm Hạ mát. Mà mỗi một cửa phòng đều có tiên trận cảm ứng, chỉ cần có người đến gần cửa, cửa phòng sẽ tự động mở ra. Trong mỗi phòng đều có hai tên trù sư, sáu tên thị nữ, chăm sóc đặc biệt chu đáo.

Lần này Vũ La đã thấy được vẻ xa hoa chân chính trên Tiên giới. Hắn nhẩm tính thử, tiên ngọc tiểu hao cho phòng này trong một ngày nếu đổi ra thành Ngọc Tủy, đủ cho hộ sơn đại trận của bất cứ môn phái nào trong Cửu Đại Thiên Môn Ngũ Phương giới vận chuyển trong ba trăm năm.

Lão Hắc thấy gian phòng kia, cũng không nhịn được phải chắc lưỡi hít hà:

- Thiên Thu, như vậy... Như vậy có hơi quá, đừng để liên lụy đến ngươi...

Tổ Thiên Thu cười ha hả:

- Đây là đãi ngộ mà các ngươi hẳn nên có được, ta cũng không có nói lời thừa nào, cấp trên đã an bài như vậy.

Lão Hắc lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Ủa, món Phù Hạch Tiên Binh kia thật sự trân quý vậy sao?

Tổ Thiên Thu bảo thị nữ lui xuống, đóng cửa lại, lúc này mới cùng Lão Hắc ngồi xuống, khẽ mấp máy môi, rồi lại nhìn Lôi Ba cùng Vũ La một cái. Lão Hắc vội vàng nói:

- Hai vị này cũng có thể tin được, Thiên Thu ngươi cứ yên tâm nói.

Tổ Thiên Thu gật đầu, vốn lão không muốn cho hai người này ở bên cạnh nghe, hiện tại đồng ý hoàn toàn là vì nể mặt Lão Hắc. Trên thực tế hiện tại Tổ Thiên Thu một mình cai quản công việc kinh doanh của một tinh cầu thương nghiệp trung đẳng, địa vị cao quý vô cùng. Cho dù là tộc trưởng Lôi thị Tiên tộc gặp lão e rằng cũng phải lấy lễ bằng hữu đãi nhau, không dám kiêu ngạo. Trong mắt lão, Vũ La và Lôi Ba chỉ là nhân vật nhỏ bé, không thể với tới mình.

Bất quá lão là thương nhân, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, bất quá chỉ hơi lãnh đạm một chút mà thôi.

- Hắc tử, ngươi hãy nói thật với ta, vật này từ đâu ngươi có?

Tổ Thiên Thu vừa nói như thế, Vũ La ở bên cạnh đã hiểu rõ: Cũng không phải là Thập Phương thương hành nhìn trúng một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung, mà là lai lịch của Phù Hạch Tiên Binh. Nói cách khác, Thập Phương thương hành hy vọng qua đó có thể kết giao với một vị Tam Phù Thiên Công.

Lão Hắc cũng hiểu ý Tổ Thiên Thu, có vẻ khó khăn nói:

- Nhưng lúc trước không phải là ngươi đã nói với ta, để cho ta tới buổi đấu giá, làm quen với một ít khách hàng, tương lai có thể giao dịch trực tiếp với bọn họ sao?

Tổ Thiên Thu giật mình kinh hãi:

- Ngươi thật sự kết giao với một vị Tam Phù Thiên Công ư?

Tổ Thiên Thu cùng Hắc Vô Mệnh giao tình đã lâu, bản lĩnh Hắc Vô Mệnh thế nào, Tổ Thiên Thu hiểu rất rõ ràng, y tuyệt đối không thể nào là Tam Phù Thiên Công. Nhưng theo ý trong lời Lão Hắc vừa nói, sau này còn có thể mang ra bán nhiều Phù Hạch Tiên Binh hơn, vậy nhất định là y đã kết giao với một vị Tam Phù Thiên Công.

Lão Hắc không nói gì, Vũ La chính là vốn liếng lớn nhất để y quật khởi, cho dù là Tổ Thiên Thu, tạm thời cũng không thể nói rõ.

Nhưng y tỏ ra trầm mặc, cũng chính là mặc nhận lời của Tổ Thiên Thu.

Tổ Thiên Thu hít sâu một hơi, nhưng sau đó lại cười hết sức chân thành. Mặc dù lão là tay lão luyện, nhưng đối với lão bằng hữu bần tiện chi giao tuyệt đối thật lòng:

- Lão Hắc, lúc trước ta nói với ngươi không sai, đó là một con đường khác. Bất quá có lẽ ngươi cũng hiểu, tương đối hung hiểm.

Chuyện này lần trước sau khi bàn luận qua vòng ngọc, Lão Hắc cũng đã suy nghĩ kỹ, nghe vậy bèn gật đầu, ngầm hiểu trong lòng không cần phải nhiều lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.